Bạch Thảo Phương nằm nghiêng nên loáng thoáng có thể nhìn thấy sườn mặt của Triệu Nam Thiên.
Chập chùng như một ngọn núi cao, kiên cường, trầm ổn, mạnh mẽ.
Cô ta chưa bao giờ quan sát một người đàn ông gần như vậy, lúc này không khỏi sửng sốt.
Dù thế nào cũng không nghĩ, có một ngày mình sẽ tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như thế.
Cũng may Triệu Nam Thiên rất lịch sự, không có bất kỳ hành động nào không lễ phép, làm tâm trạng vẫn luôn khẩn trương của cô ta chậm rãi thả lỏng.
Dần dà hai người đều bình tĩnh lại, lúc này rơi vào bầu không khí rất kỳ lạ.
Dường như nhịp tim và hơi thở đều đồng bộ tần suất với nhau.
Bạch Thảo Phương phá vỡ sự bình Tính này: “Triệu Nam Thiên, tâm sự chút đi, không ngủ được.”
“Nói gì đây?”
“Nói về lân các anh nằm vùng làm nhiệm vụ đó được không?”
“Tuyệt mật, không thể nói quá nhiều.”
“Vậy nói cho tôi về cô ấy đi? Hai người là đồng nghiệp à? Hay trước đây chưa từng gặp mặt?”
“Lần đầu tiên gặp, nhiệm vụ lần đó rất phức tạp. Chỗ chúng tôi không tìm được nữ sinh có điều kiện phù hợp, nếu không cũng sẽ không phiền toái vậy đâu.”
“Vậy nhiệm vụ đó thuận lợi không?”
“Thuận lợi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó gì cơ?”
“Trong nhiệm vụ, hai người có phát sinh chuyện gì không?”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên không nói gì, trâm mặc một lúc lâu mới trả lời: “Hôn môi có tính không?”
Bạch Thảo Phương há hốc miệng: “Trời ạ, còn phải hôn môi à?”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Chúng tôi vấn coi là may đấy, có đôi khi, đối phương muốn kiểm tra thân phận của mình, thậm chí còn phái người đẹp tới thử nữa cơi”
Bạch Thảo Phương càng tò mò hơn: “Vậy anh làm thế nào?”
Triệu Nam Thiên không trả lời, quay đầu nhìn về phía cô ta: “Cô tò mò chuyện này thế à?”
Bạch Thảo Phương cũng không tránh ánh mắt anh: “Không biết vì sao, tôi bỗng có chút mong chờ nhiệm vụ ngày mai.”
Triệu Nam Thiên không hiểu được mạch não của phụ nữ, cũng liền không có lại truy vấn.
Trò chuyện trò chuyện, hai người đã ngủ say.
Nhất định là một đêm không an tĩnh.
Triệu Nam Thiên có thói quen dậy Sớm, vừa mở mắt ra đã phát hiện trên người mình có một mỹ nhân rắn quấn lấy.
Anh còn đỡ, quanh năm đã thành thói quen nên cho dù khi ngủ, các chuyển động của cơ thể cũng giữ ở biên độ nhỏ nhất.
Nhưng tư thế ngủ của Bạch Thảo Phương lại không quá lịch sự.
Không chỉ một chân gác trên người anh, ngay cả mặt cũng xích lại gần.
Đặc biệt là hơi thở trong miệng cô †a, từng chút từng chút phả lên mặt anh.
Lúc Triệu Nam Thiên quay đầu lại, suýt chút nữa chạm vào môi cô ta, anh lập tức không dám động đậy nữa.