Triệu Nam Thiên không hề hỏi ý kiến của cô, ôm người, chạy loạn trên đường phố.
“Taxi, taxi!”
Đường phố lúc nửa đêm văng tanh chỉ còn vang vọng tiếng hét của anh.
May mắn thay, vừa chạy được vài trăm mét thì có một chiếc taxi lao tới.
Lên xe, Triệu Nam Thiên không nói gì, đưa ra sáu trăm nghìn: “Bác tài, mau đến bệnh viện gần nhất.”
Người lái xe không hề chần chừ, đạp thẳng chân ga phóng đi.
Trong bệnh viện, Triệu Nam Thiên vừa đưa Tô Mục Tuyết vào phòng cấp cứu vừa gọi điện cho Vu Chiến.
“Đại Chiến, tôi vừa đưa Tô Mục Tuyết vào bệnh viện, có thể là ngộ độc thực phẩm. Cậu để ý xem Lý Khả Hân có bị tình trạng tương tự không.”
Sau khi ngắt điện thoại, anh ta sững sờ mất một lúc.
Anh ta vội vàng nhìn Lý Khả Hân hỏi: “Khả Hân, cô có sao không? Cô có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Lý Khả Hân ngạc nhiên: “Tôi? Tôi không sao! Có chuyện gì sao, là ai gọi vậy?”
Vu Chiến lo lắng nói: “Là Nam Thiên cậu ấy nói Tô Mục Tuyết có thể bị ngộ độc thực phẩm và vừa được đưa đến bệnh viện!”
Lý Khả Hân hoảng sợ: “Vậy anh hỏi bệnh viện nào, chúng ta đi xem thử đi!”
Vu Chiến ngay lập tức gọi điện lại nhưng không có ai nghe máy.
Anh ta an ủi: “Cô đừng lo lắng, đêm nay cả bốn người chúng ta đều ăn hết.
Không thể có chuyện một mình Tô Mục Tuyết có vấn đề.”
Sau đó, anh ta lôi kéo Lý Khả Hân bước đi: “Không được, tôi thấy lo lắm.
Trước tiên cô đừng về nhà vội, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh trai cô, rồi tự mình đưa cô về.”
Mặt khác, bác sĩ khoa cấp cứu nhanh chóng đưa ra chẩn đoán: “Bệnh nhân bị sốc phản vệ do ngộ độc thực phẩm và ngay lập tức phải điều trị bằng kháng sinhl”
Triệu Nam Thiên chỉ gật đầu: “Được rồi, không sao, tôi sẽ trả tiền.”
Bác sĩ hỏi: “Bệnh nhân có bệnh di truyên gì không?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Tôi không biết.”
Bác sĩ nhìn Triệu Nam Thiên rồi hỏi tiếp: “Tiền sử dị ứng thì sao?”
Triệu Nam Thiên đổ mồ hôi lạnh: “Tôi không biết.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn nghi ngờ: “Sao anh lại không biết một cái gì vậy? Quan hệ của anh với bệnh nhân là gì?”
Triệu Nam Thiên theo bản năng nói: “Tôi, tôi là chồng của cô ấy.”
Bác sĩ lạnh lùng hỏi: “Ngay cả chuyện bình thường như vậy còn không biết, anh làm chồng cô ấy kiểu gì vậy?”
Lời nói của bác sĩ khiến cho Triệu Nam Thiên thấy rất xấu hổ, anh quả thực cảm thấy bản thân không xứng đáng là chồng cô nhưng ai có thể nghĩ rằng chỉ là ăn ở một quán ăn lại có thể gây ra rắc rối lớn như vậy!
Bác sĩ cũng chẳng có thời gian để khiển trách: “Vừa rồi cô ấy đã ăn cái gì?”
Triệu Nam Thiên vội vàng nói: “Không có gì, chỉ là hải sản, còn có thịt nướng.”