Mục lục
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103


Tôn mập đang sung sướng nghĩ, nào ngờ Triệu Nam Thiên lại chẳng buồn nhìn, thoáng chốc đã ném tấm thẻ đó vào đám đông.


“Nhận tiên của người, trừ tai giúp người. Nếu mọi người làm việc thì đừng khách sáo với ông chủ Ngụy, nhận khoản tiền trà nước này đi. Nếu có kẻ dám tính sổ sau thì kêu hắn ta tới gặp tôi.” Triệu Nam Thiên dứt lời, đưa mắt nhìn tên Tôn mập.


Một đám bảo vệ sững sờ, dường nhơ không ngờ Triệu Nam Thiên lại lấy ơn trả oán. Có điều đập 300 triệu cũng có hậu quả rất rõ ràng. Mọi người lập tức nhìn anh bằng con mắt khác hẳn.


Sắc mặt tên Tôn mập tái mét, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nhịn. Tiền gã ta nhận, nhưng lại không hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù thật sự tính sổ thì cũng sẽ tìm tới gã trước tiên. Mấu chốt là gã không nhận được một xu nào hết, mặc dù cấp dưới cũng nhận tiền, nhưng chỉ nhớ ơn của Triệu Nam Thiên.


Tôn mập buồn bực hộc máu, cứ như thể con gái nhà lành mình bát nâng đại kiệu cười về nhà, còn chưa sờ tay thì lại bị Triệu Nam Thiên giành động phòng trước, phải nói là rất uất ức.


Triệu Nam Thiên quay sang hỏi gã: “Đội trưởng Tôn, anh còn có ý kiến gì không?”


“Không… Không có…” Tôn mập nào dám có ý kiến gì, thật sự bị Triệu Nam Thiên đánh sợ rồi.


Triệu Nam Thiên nhướng mày: “Làm công nhầm hai ngày, tiền lương tháng này nên tính thế nào?”


Nghe vậy, Tôn mập nào còn không hiểu, vội vàng nói: “Làm công nhầm ngày thì cứ tính theo phí tăng ca, tháng này chuyển thành nhân viên chính thức trước, đổi sang ca ngày cho cậu, quay về tôi sẽ báo cáo ngay.”


Triệu Nam Thiên búng rớt tàn thuốc, còn rất hài lòng với kết quả này, lúc này mới đứng dậy nói: “Được rồi, vậy thì lát nữa tôi sẽ đi làm.”


“Không vội không vội…” Tôn mập đứng dậy, xám xịt rời đi, ánh mắt tối tăm.


Triệu Nam Thiên đang muốn đi thì bị Mạnh Nhã kéo về nhà. Cô ta ôm một hòm thuốc từ trong ngăn tủ.


“Cởi quần áo!” Cô ta ra lệnh.


Triệu Nam Thiên giật mình, lúc này mới phát hiện sau lưng mới bị rạch một nhát, vết thương không sâu, hơi đau nhói. Chưa đến mức đánh không lại, đều là đồng nghiệp, bị Tôn mập cưỡng ép dụ dỗ nên mới trở mặt. Vừa rồi anh không ra tay hung ác, đương nhiên cũng không đề phòng.


Anh ngẫm nghĩ rồi từ chối: “Tôi về ký túc xá tự làm là được.”


Mạnh Nhã cho rằng anh ngượng ngùng, vươn tay cởi áo sơ mi của Triệu Nam Thiên.


“Ký túc xá của anh toàn là đàn ông, tôi tin mới lạ. Với lại anh mới đánh họ một trận, coi chừng họ trả thù đấy. Anh có thương tích trong người, cứ để tôi làm cho.”


Triệu Nam Thiên vội giơ tay che lại: “Thật sự không cần.”


“Sao? Sợ tôi ăn thịt anh hả?” Mạnh Nhã tức giận nói.


Triệu Nam Thiên thấy mình không cãi lại được nên đành phải nói: “Vậy thì để tôi tự bôi.”


Mạnh Nhã xoay người đi lấy băng gạc cùng cồn khử trùng, lúc quay đầu lại thì sững sờ. Cơ bắp trên lưng Triệu Nam Thiên rất cân đối, tuy nhiên vết thương trên đó lại hơi đáng sợ, có mấy chỗ hình như là vết thương do súng gây ra, càng nhiều vẫn là vết thương do dao.


Không cần nói cô ta cũng biết đây là người đàn ông có chuyện xưa. Mặc dù đã biết Triệu Nam Thiên từng làm lính, nhưng Mạnh Nhã vẫn tò mò, hiện giờ là thời bình, sao anh ta lại làm cho cả người toàn là sẹo như vậy?


“Đau không?” Mạnh Nhã chạm nhẹ vào vết thương, cắn môi.
Chương 104

“Không sao.” Triệu Nam Thiên cười khổ lắc đầu. Đau thì không đến nỗi, nhưng ngón tay Mạnh Nhã lạnh lẽo trơn bóng, sờ vào hơi ngứa, còn rất thoải mái.

Mạnh Nhã dịu dàng xử lý vết thương, còn tùy ý hỏi: “300 triệu kia thật sự là do Ngụy Bắc Minh bỏ ra sao?”

Triệu Nam Thiên châm điếu thuốc, thuận miệng nói: “Chắc vậy. Tôn mập không dám nói dối.”

Mạnh Nhã dò hỏi: “Hèn chi gã đó không chịu buông tha cho anh. Anh cũng thật dám ra tay hung ác, phang gãy hai cái đùa của gã đó ư? Vì Tô Mục Tuyết, anh thậm chí không cần tính mạng à?”

Triệu Nam Thiên trêu ghẹo: “Không đến mức đó, chẳng qua là trả thù thôi. Người đàn ông muốn chơi chết tôi thì còn phải xem thử anh ta có lá gan đó không.”

Mạnh Nhã bỗng hỏi: “Anh muốn đuổi Tôn mập đi hả?” Cô ta lăn lộn trên xã hội nhiều năm, thủ đoạn mua chuộc lòng người của Triệu Nam Thiên đương nhiên không thể lừa gạt cô ta. Cho nên không chờ Triệu Nam Thiên nói tiếp, Mạnh Nhã lại bổ sung: “Chẳng lẽ anh cho rằng lên làm đội trưởng phòng an ninh của một công ty vật nghiệp thì cô ta sẽ nhìn anh bằng con mắt khác?”

“Cô ta” tức là chỉ Tô Mục Tuyết, Triệu Nam Thiên hiểu được, nhưng không trả lời. Đương nhiên anh không ngây thơ như vậy, nhưng ăn cơm cũng phải ăn từng miếng. Huống chi Tô Mục Tuyết còn mới để lại cho anh tờ giấy, nói một tháng sau mỗi người đi một ngả. Anh cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Mạnh Nhã còn muốn nói gì đó, tiếng gõ cửa vang lên. Cô ta băng bó lại, lúc trở về nhẹ giọng nói: “Bên ngoài có người tìm anh, anh chờ chút. Tôi đã giặt quần áo trong nhà cho anh, chờ tôi mua mấy món đồ thay giặt khác cho anh.”

Không lâu sau, Triệu Nam Thiên đã thay quần áo. Chờ đến khi ra ngoài, anh thấy một người ngồi trên bậc thang ngoài cửa, chính là bảo vệ đen gần vừa rồi đã ra tay trước.

“Anh Thiên!” Thấy Triệu Nam Thiên, cậu ta vội vàng dứng lên bậc thang.

“Là cậu à?” Triệu Nam Thiên hơi kinh ngạc. Trước kia anh chưa từng gặp người này bao giờ, chắc mới tới làm việc, nhưng thân thủ cũng không tồi, lúc giao thủ với cậu ta, Triệu Nam Thiên đã cảm nhận được. Chiêu thức hoang dại, hoàn toàn là cách chiến đấu đổi vết thương bằng vết thương, chắc quanh năm lăn lộn trong giang hồ nên mới học được chiêu thứ đó. Vết thương ở khóe miệng với sau lưng của Triệu Nam Thiên là do tên này để lại. Tuy nhiên đối phương lại mặt mũi bầm dập, cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.

“Tôn mập nói đạp đổ anh thì sẽ cho tôi thêm một triệu rưỡi.” Cậu ta gãi đầu, xấu hổ cười nói.

“Không sao, không đánh nhau không quen biết.” Triệu Nam Thiên thấy người này rất thú vị, đưa cho cậu ta một điếu thuốc. Hàn huyên một hồi mới biết được cậu ta tên là Từ Minh, bởi vì đánh nhau chém giết bị nhốt mấy tháng, mới ra tù chưa được mấy ngày.

Yêu cầu tuyển dụng của Giang Uyển vốn rất cao, theo lý thuyết thì sẽ không cần người như cậu ta, nhưng Triệu Nam Thiên nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận thế này là thế nào, chắc chắn là tên Tôn mập thấy cậu ta có chút võ công nên mới cố ý giữ lại, mục đích là để đối phó với mình. Nếu thật sự xảy ra phiền phức gì thì chẳng qua chỉ là nhân viên tạm thời thôi, sa thải là được.

Từ Minh bỗng nói: “Anh Thiên, tôi muốn đi theo anh.”

“Tôi cũng là nhân viên tạm thời, không khá hơn cậu là bao. Không chừng Tôn mập lát nữa sẽ lột da tôi. Hơn nữa đi theo tôi ư? Cậu muốn cái gì?” Triệu Nam Thiên dò xét nhìn người này. Anh không có căn cơ gì ở Giang Uyển, vừa rồi mặc dù 300 triệu là danh tác, nhưng nhìn tình huống này lại chỉ đổi được một tên không rõ lai lịch. Mặc dù Triệu Nam Thiên thưởng thức lòng can đảm và tâm tính của đối phương nhưng khó tránh khỏi hoài nghi. Cũng không phải lo lắng Tôn mập chơi gián điệp với mình, mà là lo lắng Ngụy Bắc Minh sẽ quấy rối.

Trải qua chuyện mấy ngày nay, anh chỉ hận sau gáy mình không mọc thêm mắt. Giường của nữ thần Tô không dễ trèo lên chút nào, mấy ngày nay đều gặp phải đủ loại cảnh ngộ, chỉ cần hơi vô ý sẽ tan xương nát thịt như chơi. Cẩn thận mới không bị lật thuyền. Bây giờ anh đã tràn đầy nhận thức về điểm này.

Từ Minh gãi đầu, lúc này mới nói: “Anh Thiên, chẳng giấu gì anh, tôi thiếu tiền.”
Chương 105

Triệu Nam Thiên sửng sốt, không ngờ cậu nhóc này cũng có mục đích như mình, đi làm là để kiếm tiền cho mau. Anh suy nghĩ lời này là thật hay giả, hỏi: “300 triệu lúc nãy chia nhau, tới tay cậu ít ra cũng phải được gần 60 triệu chứ nhỉ?”

Từ Minh cười khổ: “Cũng tầm đấy. Nhưng họ đều trả lại tiền, tôi không muốn trả. Nếu anh Thiên không làm chỗ dựa cho tôi thì hôm nay chắc chắn tôi sẽ không thể bước chân ra khỏi nơi này.”

Lúc này Triệu Nam Thiên mới hiểu được thế này là thế nào. Thì ra 300 triệu vừa rồi cũng không có tác dụng, trừ người này ra, những người đều không dám nhận. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, bây giờ mình hai bàn tay trắng, cũng không có chỗ dựa trong công ty vật nghiệp. Chỉ cần Tôn mập còn nhậm chức ngày nào thì mấy tên kia muốn ủng hộ mình cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Nghĩ thấu đáo điều này, anh tò mò hỏi: “Họ đều không tin tôi, vậy mà cậu tin tôi à?”

“Đương nhiên rồi. Lúc nãy tôi bị anh đánh một trận, bây giờ lợi tôi còn đau đây.” Từ Minh bội phục nói. Cậu ta cứ cảm thấy vừa rồi Triệu Nam Thiên không ra tay độc ác, không thì lúc này cậu ta đã không thể ngồi dậy được.

Triệu Nam Thiên hỏi tiếp: “Lúc nãy anh năm tìm tới nhà, chỉ có mình cậu dám ra tay, không sợ bị trả thù à?”

Từ Minh giấu đi ý cười, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng hơn: “Anh Thiên, chuyện này tôi cũng không có gì để nói. Tôi nghèo chứ chí không nghèo, nếu đã mặc bộ đồ này thì cũng không thể để mấy tên khốn khiếp kia ức hiếp khách hàng của chúng ta, đúng không?”

Triệu Nam Thiên vỗ vai cậu ta, ném cho cậu ta một điếu thuốc. Từ Minh vội tiếp nhận, còn hỏi: “Đúng rồi anh Thiên, mấy ngày nay tôi nghe họ nói anh giành vợ của Ngụy Bắc Minh, thật hay giả vậy?”

Triệu Nam Thiên cười khiêm tốn: “Họ chém gió đấy. Nếu tôi thực sự có bản lĩnh đó thì còn ở đây làm bảo vệ gì nữa.”

Từ Minh chế nhạo: “Vậy quan hệ của anh với cô Mạnh cũng không thể là giả chứ nhỉ?”

Triệu Nam Thiên không lên tiếng. Anh biết những lời đồn ở phòng an ninh chắc chắn là rất khó nghe, nhưng quan hệ giữa anh với Mạnh Nhã càng giống bạn bè hơn. Còn người khác nghĩ gì thì anh lười giải thích, huống chi cho dù giải thích cũng không ai tin.

Không lâu sau, hai người về phòng an ninh. Từ Minh chủ động mở cửa, Triệu Nam Thiên đi đằng sau, thấp thoáng nhận thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm, so với bình thường yên tĩnh quá nhiều, cảm giác áp lực khiến người ta phiền lòng này cứ như ngày yên tĩnh trước cơn bão.

Triệu Nam Thiên cũng không kinh ngạc. Ngẫm lại cũng đúng, đừng nhìn Tôn mập thân to người mập, người như gã ta cũng dễ ghi hận nhất, chẳng qua vừa rồi phải cúi đầu trước mình vì tình huống thôi. Hôm nay bị mất thể diện, chắc chắn gã ta sẽ không để yên, cũng không biết gã ta còn chuẩn bị thêm chiêu gì.

Quả nhiên, vừa vào phòng thì đã nghe thấy có người mỉa mai: “Từ Minh, được đấy tìm được chỗ dựa nhanh vậy à?”

Người lên tiếng là một con chó của Tôn mập, còn cầm dao găm chói lọi, thuộc loại dám lấy máu cho chủ nhân.

Triệu Nam Thiên không thèm nhìn hắn ta, quay sang kêu Tôn mập: “Đội trưởng Tôn.”

Tôn mập gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với thái độ của Triệu Nam Thiên. Để bảo vệ quyền quy của mình ở phòng bảo vệ, gã kêu thuộc hạ chuẩn bị mấy con dao găm. Chỉ cần ngoài mặt không có gì trở ngại là được, không đến lúc bất đắc dĩ lắm, gã cũng không muốn liều mạng một mất một còn với Triệu Nam Thiên.

Tên chó săn kia hừ lạnh, hắn ta còn cho rằng Triệu Nam Thiên bị khí thế của mình áp chế, vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo.
Chương 106

Trò chuyện mấy câu. Tôn mập lấy một tờ hợp đồng chuyển thành nhân viên chính thức đưa qua. Triệu Nam Thiên xem rồi nói: “Từ Minh đâu? Làm chung luôn đi.”

Sắc mặt Tôn mập tối tăm. Chuyển chính thức cho Từ Minh cũng không có gì, chỉ là việc nhỏ đối với gã ta mà thôi. Nhưng vấn đề là người nói câu đó là Triệu Nam Thiên, nếu thật sự nghe lời anh ta thì đội trưởng phòng bảo vệ này là mình hay là anh ta?

Chó săn nhảy ra hét: “Mẹ kiếp, cho mày chuyển chính thức trước đã là đội trưởng Tôn khai ân rồi, Từ Minh mới tới mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy?!”

Hắn ta vừa dứt lời tì trong văn phòng im lặng có tiếng kêu đau đớn vang lên. Người ra tay là Triệu Nam Thiên, giơ chân đá vào bụng tên chó săn. Mặc dù không dùng sức, nhưng anh nắm chuẩn thời cơ, ngay khi đối phương đang thở, bị Triệu Nam Thiên đạp cho tắt thở.

Chó săn ôm cổ họng ho khan, sắc mặt cũng bị nghẹn tới mức đỏ lên. Ghế dựa bị kéo ra, chiếc bàn hoạt động, tiếng ồn ào vang lên trong văn phòng. Bầu không khí vốn đã áp lực nay như bị người khác châm ngòi, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Triệu Nam Thiên làm như không nghe thấy, vẫn nở nụ cười nhìn chằm chằm tên chó săn: “Tao với đội trưởng đang nói chuyện, liên quan gì tới mày?”

“Triệu Nam Thiên, mày đừng ngông cuồng!” Chó săn bị trào phúng đỏ mặt tía tai, những người khác cũng đều xách dao găm nóng lòng muốn thử.

“Mày không phục hả?” Triệu Nam Thiên vẫn cười. Trước kia anh không muốn rước phiền toái nên vẫn làm người kín tiếng, bây giờ nếu đã muốn lên chứng thì cũng phải bày ra thái độ.

Vứt dứt lời, anh nhìn lướt qua văn phong. Trong văn phòng rộng lớn được phân biệt rạch ròi, bốn năm người đi theo Tôn mập, một đám người còn lại rõ ràng giữ trung lập, xem ra 300 triệu kia cũng không phải là không có hiệu quả. Ít nhất từ hôm nay trở đi, phòng bảo vệ đã không còn bền vững như sắt thép.

Tên chó săn giật mình, lúc này mới ra tên trước mặt mình chính là một tên nham hiểm, chẳng những một mình đánh gục hơn một nửa phòng bảo vệ mà còn không nể mặt anh năm. Quan trọng nhất là có thể khiến anh năm ủ rũ rời đi, anh ta thật sự không có bối cảnh gì sao?

Hắn ta chột hạ nên chân cũng mềm, phản xạ lùi về sau nửa bước.

Tôn mập phát hiện mọi người cứ là lạ, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy tên thuốc hạ, mồm vội vàng nói: “Được rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, có gì đâu mà nói.”

Mấy tên chó săn đưa mắt nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác này rất kỳ lạ, cứ như không phải là họ đối mặt với con người, mà như một con dã thú. Bốn năm thanh dao găm, mặc dù có thể để lại dấu vết trên người Triệu Nam Thiên, nhưng chắc chắn sẽ có mấy tên xui xẻo trả giá thảm trọng, khiến họ quần ẩu đánh ác thì còn được, chứ chẳng ai muốn thở vận mệnh dưới tay Triệu Nam Thiên.

Triệu Nam Thiên nể mặt Tôn mập, vội gật đầu: “Phải phải, đội trưởng Tôn nói phải lắm, là tôi lỗi mãng, các anh em đừng để trong lòng.”

“Cậu nhóc Từ Minh này biểu hiện không tồi, thực ra tôi cũng muôn thưởng thức cậu ấy. Cho dù cậu Triệu không nói thì tôi cũng chuẩn bị chuyển chính thức cho cậu ấy đấy.” Tôn mập tự tìm bậc thanh cho mình. Nhưng đang nói, ông ta bỗng cười tủm tỉm nói: “Mọi người lúc mới tới phòng bảo vệ đều như vậy. Bản lĩnh của chú Triệu ai cũng thấy rồi, không có người nào nói gì đâu.”

“Tuy nhiên… Từ Minh chỉ là người mới, tôi cũng không tiện ngoại lệ cho cậu ấy.”

Triệu Nam Thiên không tiếp lời mà chờ câu cuối cùng của Tôn mập.

“Thế này đi, tôi sẽ phê công việc cho cậu ấy, nếu có thể hoàn thành thì tôi sẽ cùng phê duyệt báo cáo xin chuyển chính thức của hai người.” Tôn mập híp mắt, bàn tay càng ngày càng dùng sức bóp ly trả. Đây là giới hạn thấp nhất của gã, nếu Triệu Nam Thiên còn không chấp nhận thì chỉ còn cách cá chết lưới rách.

Trong văn phòng ồn ào lại trở nên tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên vô cùng nặng nhọc. Từ Minh tiến lên nửa bước, cầm chặt một cái ghế dựa. Nếu Triệu Nam Thiên muốn đánh nhau thì chắn chắn cậu ta sẽ xông lên đầu tiên.
Chương 107

Triệu Nam Thiên biết công việc theo lời Tôn mập chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì. Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác. Bây giờ anh cũng coi như có gia đình có vợ rồi, cũng không thể hở tí là đánh nhau. Như vậy sẽ chỉ khiến Tô Mục Tuyết xem nhẹ anh mà thôi.

Với lại dùng võ chỉ có thể áp đảo người khác, dùng tài đức thì có thể phục người. Triệu Nam Thiên không muốn trở thành Tôn mập thứ hai. Một tên thủ lĩnh nho nhỏ trong văn phòng bảo vệ nho nhỏ, đương nhiên cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của anh ta. Anh vẫn giữ nguyên ước nguyện ban đầu khi mới vào nghệ, trước mắt chính là cơ hội dâng tận miệng! Nghĩ tới đây, Triệu Nam Thiên nhìn Từ Minh bằng ánh mắt đừng sốt ruột, sau đó gật đầu nói: “Đội trưởng Tôn cứ yên tâm, có công việc gì anh cứ giao phó đi.”

Tôn mập thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu căn dặn. Triệu Nam Thiên không chờ nghe xong đã hiểu là chuyện gì xảy ra. Khu Giang Uyển thuộc loại tòa nhà siêu cao, không tính cả quảng trường kinh doanh và nơi bán hàng thì đã có năm kỳ xây dựng biệt thự xa hoa. Trước mặt chỉ có kỳ một kỳ đã có người ở. Những nơi khác còn đang xoát khỏi tiếng hồn.

Nơi xảy chuyện là khu biệt thự kỳ ba. Mỗi đêm đều sẽ mất đồ. Khoa bảo vệ đã phái người đi điều tra mấy lần này không có bất cứ hiệu quả gì, do đó lãnh đạo cao tầng của công ty rất không hài lòng.

Lần này công việc chính của Triệu Nam Thiên là làm bảo vệ, đồng thời còn bắt được tên ăn cắp vật liệu xây dựng trong ngôi trường.

Tôn mập căn dặn xong thì giả vờ giả vịt hỏi: “Sao rồi Tiểu Triệu, có vấn đề gì không?”

Triệu Nam Thiên phỏng đoán e rằng công việc này không hề đơn giản như Tôn mập nói, nhưng vẫn nói: “Không có việc gì, nhưng công trường lớn như thế, hai chúng ta sao có thể làm được hết?”

“Đơn giản.” Tôn mập dứt lời, nhân tiên gọi tên mấy người. Mặc dù gã ta là đội trưởng kỳ một, nhưng cũng có mấy tên thuộc hạ ngứa mắt, mượn cơ hội cảnh cáo Triệu Nam Thiên lần này, dứt khoát đẩy một nhóm đi luôn.

Tôn mập lại nói thêm: “Đúng rồi, chuyện này là do cấp trên căn dặn, thời hạn là một tuần, nếu không làm xong thì tôi cũng không có cách nào nói đỡ cho các cậu đâu.”

Triệu Nam Thiên biết ngay Tôn mập sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội gây khó dễ cho mình mà. Thì ra là đợi ở đây. Anh cũng không vô nghĩa mà dứt khoát nói: “Đội trưởng Tôn yên tâm, nếu không hoàn thành, chúng tôi cởi quần áo rời đi là được.”

Mắt Tôn mập sáng lên, không ngờ Triệu Nam Thiên lại dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, không khỏi vênh váo: “Tôi biết cậu Triệu sẽ không cho tôi khó xử mà. Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ thì cả phòng bảo vệ sẽ ăn mừng cho các cậu.”

“Tiệc ăn mừng thì khỏi, lúc đó mỗi người phát thêm nửa tháng lương làm tiền lưởng là được.”

“Được!” Tôn mập không hề nghĩ ngợi đồng ý. Muốn tiền thưởng? Làm gì có chuyện dễ thế! Công việc này có nội tình khác, cho dù thật sự làm xong thì Triệu Nam Thiên cũng không thể tiếp tục ở phòng bảo vệ nữa, lúc đó tiền thưởng cái gì đương nhiên không thể nhắc tới.

Nếu không hoàn thành thì càng đơn giản, lập tức diệt trừ cái gai trong mắt này đi, còn nhân tiện đá đít một đống chướng ngại vật. Nhìn kiểu gì cũng cảm giác như một mũi tên trúng hai đích, chỉ lời chứ không lỗ!

Triệu Nam Thiên rời khỏi phòng bảo vệ trước. Vừa rồi Tôn mập chia ba người tới đây, tính cả Từ Minh tổng cộng là bốn người, buổi sáng vẫn là cô đơn chiếc bóng, thoáng chốc đã có nhân viên của mình. Mặc dù Triệu Nam Thiên không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi đắc ý. Mặc dù thân phận của mình vẫn là bảo vệ quèn, nhưng ít ra cũng có chút địa vị rồi.

Kết quả là không chờ cảm giác thành tựu kia phóng to thêm một chút, lập tức có người dội cho một chậu nước lạnh.

Một tên nói đau đầu, muốn đi bệnh viện. Một tên nói đau bụng, đi vệ sinh. Tên thứ ba càng thẳng thắn, nói không vui nên muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.

Triệu Nam Thiên cười khổ, trước kia anh chỉ trực ca đêm, không tiếp xúc với bọn ca ngày này. Bây giờ gặp được, đúng là những kẻ ngang ngược khó thuần, chẳng trách Tôn mập vừa gây khó dễ cho mình còn không quên xử lý chúng một trận.
Chương 108

Từ Minh tức giận nói: “Anh Thiên, mấy tên này càn rỡ quá!”

Triệu Nam Thiên cũng không so đo. Bây giờ anh vẫn là thử việc, hoàn toàn không trông cậy vào đám nhân viên chính thức này nghe theo lệnh mình. Anh xin thêm người của Tôn mập cũng là muốn thăm dò mô hình của phòng bảo vệ, nhân tiện mở rộng chiến quả hoàn thành công việc, hoàn toàn không trông cậy vào ba người họ sẽ làm việc cho mình.

Công sở cũng là giang hồ, chỉ biết hung ác là vô ích, chỉ cần làm xong việc thì lúc đó sẽ có tiền có người, mới có thể giữ được chỗ đứng trong giang hồ, mới có lòng tự tin để gọi nhịp với Tôn mập.

Nghe Từ Minh trút giận, Triệu Nam Thiên vỗ vai cậu ta an ủi: “Đi thôi, chúng ta đi xem trước đã.”

Kỳ ba cách hơi xa, hai người mượn một chiếc xe tuần tra chạy bằng điện của phòng bảo vệ, thế mà còn lái mười mấy phút. Đến nơi, Triệu Nam Thiên không vội đi vào mà kêu Từ Minh đi vòng quanh công trường một vòng. Kỳ ba có hai cái cổng trước sau, cổng trước người đi, cổng sau nhập vật liệu, quản lý gọn gàng ngăn nắp. Công trường còn đang thi công, chung quanh dùng lá sắt làm tường cách ly, còn dán thêm áp phách tuyên truyền. Kỳ ba chỉ xây biệt thự theo dãy, mặc dù rẻ tiền hơn biệt thự một căn của kỳ một và kỳ hai, nhưng cũng có giá 90 triệu một mét vuông. Triệu Nam Thiên thổn thức, anh làm việc cật lực một năm còn chưa đủ mua một cái nhà vệ sinh ở nơi này. Cũng chẳng trách Tô Mục Tuyết chướng mắt mình, nếu không có hiểu lầm đêm hôm đó thì loại người có thân phận như anh e rằng cả đời cũng sẽ không giao thiệp gì với nữ thần Tô đâu nhỉ?

Anh đang suy nghĩ thì hai người trở về cổng chính. Trước cổng có phòng bảo vệ, bên trong là một ông lão vừa nghe radio vừa uống trà.

Công ty khai phá và công ty vật nghiệp của Giang Uyển đều lệ thuộc vào cùng một tập đoàn, cho nên chỉ cần mặc quần áo của khoa bảo vệ thì đều xem như người một nhà.

Ông lão chào hai người một tiếng, sau đó tiếp tục nhà nhã xem radio. Từ Minh không chịu nổi đi thẳng vào vấn đề, hỏi thật lâu nhưng ông lão vẫn nói không biết. Cậu ta đang định nổi giận thì bị Triệu Nam Thiên đè lại. Chờ đến khi ra khỏi phòng bảo vệ, Từ Minh kinh ngạc hỏi: “Anh Thiên, anh cản tôi làm gì? Lão già kia chắc chắn không nói thật đâu.”

Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy là lạ, nhưng không giải thích: “Đi thôi, lên công trường xem kỹ rồi hẵng nói.”

Hai người dạo quanh công trường một vòng, gặp được không ít công nhân, nhưng ai thấy họ cũng né tránh thật xa, cứ như đã được ra lệnh trước. Đi hết một vòng, ăn không ít cát với vôi, chẳng có chút manh mối nào. Từ Minh thầm mắng: “Anh Thiên, sao tôi cảm thấy việc này nó là lạ nhỉ?”

Chuyện mất trộm thì các công trường đều khó tránh, nhưng quy mô nhỏ thì chắc chắn sẽ không thể kinh động lãnh đạo công ty. Nhưng nơi chứa vật liệu cùng lều nghỉ đều nằm ngay bên cạnh nhau, nếu nói có người có ăn trộm rất nhiều vật liệu xây dựng thì chắc chắn là không có khả năng. Cách giải quyết duy nhất là có kẻ đã cấu kết với bên ngoài gây án! Hơn nữa bối cảnh của người này còn không đơn giản Triệu Nam Thiên cảm thấy chuyện này khó giải quyết. Chẳng trách hai đợt trước đều bị cản trở, thì ra là công việc tốn sức mà chẳng được ích gì. Cho dù thật sự tìm được kẻ chủ mưu đứng sau màn thì chưa chắc đã là kết cục tốt. Chẳng trách Tôn mập lại giao công việc này cho mình, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, Từ Minh vò đầu hỏi: “Anh Thiên, làm sao bây giờ?”

Triệu Nam Thiên lúc này mới lấy lại tinh thần, đi đằng trước nói “Đúng là hơi kỳ quặc, đi thôi.

“Hả? Đi luôn à? Đi đâu?” Từ Minh sửng sốt.

“Đi về trước.” Triệu Nam Thiên xem đồng hồ, đã hơn năm giờ, trên công trường chẳng có manh mối nào, cứ tiếp tục ở lại đây cũng chẳng làm được gì khác.

“Đi luôn ư?” Từ Minh không cam lòng. Tôn mập chỉ cho họ một tuần, cậu ta vốn là nhân viên tạm thời, nếu không hoàn thành công việc thì dù bị sa thải cũng không sao, nhưng lỡ liên lụy tới Triệu Nam Thiên thì sao?

Triệu Nam Thiên vỗ vai cậu ta an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, về phòng ngủ một giấc đi, buổi tối chúng ta lại tới đây thăm dò tình huống.”
Chương 109

Suốt cả ngày, Tô Mục Tuyết đều bận rộn sứt đầu mẻ trán. Nhất là đánh mất viện trợn của nhà họ Ngụy, lại thêm bên cung cấp hàng hoa tập thể gây khó dễ, khiến tình trạng của Tô Phong càng họa vô đơn chí. Tuy nhiên cô lại như một chú chim nhỏ sung sướng, cuối cùng cũng thoát khỏi gông xiềng đã giam cầm mình mười hai năm, thậm chí không khí cũng trở nên ngọt ngào, tràn đầy hương vị của tự do.

“Đây là mục đích của cậu ư?” Dì Đào nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ trước mặt, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, những lời này không hè sai. Triệu Nam Thiên mặc tây trang cao cấp trông hiên ngang hơn nhiều, ít nhất đủ để hù người khác. Nếu không phải hiểu rõ thì bà ta cũng không thể liên hệ người đàn ông này với tên bảo vệ của vật nghiệp với nhau.

Nếu nhà họ Tô không suy tàn, bà ta cũng không phản cảm nam phượng hoàng như vậy, một con chó sài dễ dàng biết thỏa mãn sẽ dễ khống chế hơn là một con sói đói có dã tâm trong sự nghiệp.

Nhưng lúc này, dì Đào lại tràn ngập chán ghét đối với người trên bức ảnh. Hiện giờ nhà họ Tô sắp sụp đổ, tên bảo vệ vô danh này lại là một ngọn núi chặn ngang trước mắt. Không ai sẽ tiếp thụ một người đàn bà đã có chồng, nếu muốn liên hôn thì phải giải quyết Triệu Nam Thiên trước!

Tô Mục Tuyết khẳng định: “Bà cũng thấy rồi đấy, Triệu Nam Thiên rất tốt với tôi, chúng tôi cũng rất hạnh phúc, cho nên bà đừng nghĩ tới chuyện liên hôn nữa! Những việc khác tôi sẽ cố gắng phối hợp với bà, chỉ cần chúng ta hợp sức thì nhà họ Tô sẽ không sập đổ được đâu!”

Mặc dù tạm thời thoát khỏi phiền toái của nhà họ Ngụy, nhưng tương lai thì sao? Đây cũng là lý do khiến cô muốn tạm thời giữ cuộc hôn nhân này. Chỉ cần cô còn nắm giữ giấy kết hôn thì dì Đào đừng hòng khống chế hôn nhân của cô!

Dì Đào xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: “Vậy à? Vậy thì lần này coi như con thắng. Nhưng… Con giận mẹ thì có ích gì?”

Tô Mục Tuyết chống tay lên bàn, ngang ngược hỏi: “Bà có ý gì?”

Ánh mắt dì Đào như điện, khí thế chỉ mạnh hơn Tô Mục Tuyết chứ không kém. Bà ta mỉm cười cong mắt, nói thẳng vào tim đen: “Cha con đã dọn ra từ bệnh viện, về nhà tĩnh dưỡng, mặc dù còn chưa thể nói chuyện, nhưng ý thức coi như tỉnh táo. Nếu con thật sự có bản lĩnh thì có dám dẫn cậu ta về nhà để ông ấy thấy người đàn ông mà con chọn không?”

Thấy Tô Mục Tuyết không nói lời nào, dì Đào buồn cười hỏi: “Sao? Con sợ hả?”

“Ai sợ? Về thì về!”

Thoáng chốc đã tới giờ tan tầm. Triệu Nam Thiên vừa trở về phòng bảo vệ thì chiếc Audi màu trắng của Tô Mục Tuyết cũng đồng thời xuất hiện chỗ miệng cống. Phong ba tối qua không nhỏ, cũng có không ít lời đồn đãi về Triệu Nam Thiên và Tô Mục Tuyết. Một người là tổng giám đốc xinh đẹp tài sản mấy trăm tỷ, một người là bảo vệ khu nhà ăn bữa hôm lo bữa mai, nhìn kiểu gì cũng không thể liên hệ hai người này với nhau. Nhất là Tôn mập, nhìn Triệu Nam Thiên bằng ánh mắt tràn ngập ghen tỵ với hâm mộ.

Tô Mục Tuyết không phải là người phụ nữ bình thường, chẳng những xinh đẹp mà vóc dáng gợi cảm càng khiến người ta thèm nhỏ dãi, quan trọng nhất là cô ấy là con gái nhà họ Tô. Mặc dù mấy năm nay nhà họ Tô dần suy sút, nhưng lạc đà gầy còn mập hơn ngựa, chỉ cần trở thành con rể của nhà họ Tô thì dù phải ở rể cũng được một bước lên trời, thành công chen chân vào giới thượng lưu. Rốt cuộc tên này có tài gì đức gì mà lại có thể dây dưa với hai vị nữ thần của Giang Uyển cùng một lúc?

Từ Minh cũng chọc sau lưng anh, nháy mắt nói: “Anh Thiên, chị dâu tan tầm kìa.”

Triệu Nam Thiên vẫn còn nhớ lại ngày hôm qua, nhất là lúc trở mặt với nhà họ Ngụy, Tô Mục Tuyết tỏ thái độ một cách cứng rắn khiến anh rất hưởng thụ. Trong lòng anh, mặc dù thân phận của hai người khác nhau như trời với đất, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Nếu không, hôm qua cô ấy sẽ không bảo vệ mình như vậy. Lại thêm chìa khóa được để trên bàn khiến anh nhìn Tô Mục Tuyết cũng có mấy phần mong chờ.

Có lẽ là lòng hư vinh của đàn ông quấy phá, Triệu Nam Thiên ma xui quỷ khiến vươn tay, cũng nở nụ cười coi như bình thường. Kết quả là Tô Mục Tuyết chẳng buồn nhìn anh, chiếc Audi trắng lướt qua bên cạnh anh, thậm chí không giảm tốc độ, không thèm hạ cửa kính xe trước.

Bầu không khí xấu hổ, bàn tay của Triệu Nam Thiên cứng đờ giữa không trung, nụ cười cũng cứng đờ, cảm giác vô cùng xấu hổ này khiến anh chỉ muốn tìm hố đất chui vào. Chẳng lẽ đều là ảo giác của anh? Hôm qua chỉ là lợi dụng thôi? Phong ba trôi qua, hai người lại trở thành người lạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK