Vốn dĩ vết thương cũng không có gì nghiêm trọng nhưng khóe miệng đã rách một chút da.
Tô Mục Tuyết muốn xoa thuốc cho cô ta nhưng Lý Khả Hân sống chết không chịu.
Cô ta từ chối nói “Chị Tô, được rồi cứ để em tự làm.”
Tô Mục Tuyết cũng không kiên trì giúp: “Gọi chị Tô làm gì, nghe khách sáo quá.”
Lý Khả Hân có chút ngượng ngùng: “Chị Mục Tuyết…”
Tô Mục Tuyết mỉm cười: “Kêu vậy mới đúng nèt”
Sau đó, cô ngạc nhiên nhìn Lý Khả Hân: “Khả Hân, làn da của em thật là đẹp.”
Lý Khả Hân vội vàng chối: “Không…
không cói! Em so với chị Mục Tuyết còn kém rất xa!”
“Chị nói thật mà, chị là dùng mỹ phẩm dưỡng mới được như vậy, em thì khác nha, là trời sinh đã vậy!”
“Chị Mục Tuyết, chị mới là người đẹp tự nhiên mài”
Triệu Nam Thiên bưng một đĩa hoa quả đến: “Hai vị mỹ nữ, đừng nhường nhau nữa, hai người đều rất xinh đẹp!”
Tô Mục Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Ở đây có chuyện cho anh chen vào sao?”
Triệu Nam Thiên xoay người đi ra ngoài nói: “Được rồi, không liên quan gì đến anh vậy anh liền đi ra ngoài một chuyến!”
“Anh đi đâu?”
“Xuống nhà để gửi mấy thứ, xong việc anh lập tức về ngay.”
Triệu Nam Thiên thật sự không thể ngồi yên, luôn cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái.
Chờ cho anh rời đi rồi, Tô Mục Tuyết mới hỏi: “Khả Hân, em thích Triệu Nam Thiên ở điểm nào?”
Lý Khả Hân giật mình, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi: ‘Chị Mục Tuyết… Xin chị đừng hiểu lầm…”
| Tô Mục Tuyết ra hiệu: “Cứ nói chuyện bình thường, đừng căng thẳng.”
Sau đó Lý Khả Hân mới thả lỏng người: “Chị Mục Tuyết, em chỉ hâm mộ anh Nam Thiên một chút thôi.”
Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại: ‘Hâm mộ? Không đúng nha, nếu em không thích anh ấy, vừa rồi sao lại vì anh ấy mà trở mặt với anh trai mình.”
Lý Khả Hân không biết nên giải thích như thế nào, cô ta và Triệu Nam Thiên không gặp nhau mấy lần, cơ hội nói chuyện một mình lại càng ít đến đáng thương.
Hết lần này đến lần khác không thể nói rõ tại sao, chỉ là đối với anh ấy có ấn tượng rất tốt.
Mặc dù vừa rồi cô ta cố gắng biểu hiện tự nhiên nhất có thể nhưng không ngờ vẫn bị Tô Mục Tuyết phát hiện ra.
Tô Mục Tuyết ý bảo không sao nói: “Không có việc gì phải lo lăng, có người thích Triệu Nam Thiên điều này chứng †ỏ mắt nhìn của chị là đúng rồi.”
Lý Khả Hân trở nên can đảm hơn: “Chị Khả Hân, chị thích anh ấy ở điểm nào?”
Tô Mục Tuyết thực sự là bị hỏi khó, sững người một lúc mới nói: “Chị cũng không biết chị thích gì ở anh ấy nữa.”
Sau đó, cô ấy thay đổi cách trò chuyện: “Nhân tiện, chị nghe anh ấy nói với chị là anh ấy đã giới thiệu một người bạn cho em.”
Lý Khả Hân cười nói: “Ý của chị là anh Vu?”