Tham mưu Hướng thở phì phò.
Thấy bầu không khí hơi căng thẳng nên có người lập tức miệng: “Tham mưu Huống, sắp phải hành động rồi, cô cảm thấy bây giờ là thời điểm tranh luận chuyện đó sao?”
Người nói câu này là Bạch Thảo Phương, là đại diện cho Cửu Vinh nên cũng không quá bất ngờ, cô ta ngồi ở vị trí đầu.
Tham mưu Huống khuất khuất tay: “Thảo Phương, chuyện này cô đừng xen vào!”
Nghe thấy xưng hô của cô ấy, Triệu Nam Thiên cũng hiểu ra quan hệ giữa hai người này không bình thường, ít nhất cũng phải quen biết.
Bạch Thảo Phương cũng không để ý, tiếp tục nói: “Triệu Nam Thiên không có vấn đề gì đâu, tôi cũng có thể bảo đảm thay anh tai”
Vẻ mặt tham mưu Huống không được tốt lắm, cô ấy đang muốn nói gì đó thì bên kia lại có người mở miệng: “Tôi cũng không có ý kiến.”
Triệu Nam Thiên quay đầu, Bạch Thảo Phương sẽ nói giúp cho anh sao?
Nói thật, anh cũng không hề bất ngờ chút nào.
Nhưng người phụ nữ này lại là ai?
Trong phòng họp chỉ có bốn người phụ nữ, Đường Bảo Khiết và Bạch Thảo Phương đều đến từ Cửu Vinh, tham mưu Huống vừa rồi đưa ra ý kiến phản đối ý kiến đến từ tiểu đoàn tám.
Vậy người phụ nữ này là ai?
Người này có thể tới tham gia hội nghị lần này, hơn nữa nhìn số ghế của cô ta, chắc cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Tham mưu Huống lại cẩn thận hơn vài phần: “Thủ lĩnh Lục, cô biết anh ta sao?”
Người phụ nữ cũng tùy ý trả lời: “Không quen, nhưng đội trưởng Bạch của chúng tôi trước khi đưa ra nhiệm vụ đã thông báo, có một người gọi là Triệu Nam Thiên có thể sẽ tham dự vào hành động lần này.”
Triệu Nam Thiên nghe đến đó mới hiểu ra, khó trách, hóa ra là người của Bạch Thanh Bình.
Tuy hai người có cùng chức vụ như nhau, cũng là tỉnh nhuệ của tiểu đoàn tám.
Nhưng khi so sánh, Lôi Đình đại đội mới là đội tinh nhuệ của tỉnh nhuệ, có địa vị như thế cũng không kì lạ.
Bạch Thanh Bình này quả nhiên vẫn rất cẩn thận.
Ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác.
Lúc trước ngoài miệng thì nói gì mà phó thác em gái cho mình, trên thực tế vân không tin anh.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Có tiểu đoàn tám làm hậu cần, có Lôi Đình đại đội làm tiên phong, có người của Cửu Vinh lúc nào cũng có thể thu thập tình báo, hơn nữa còn cung cấp chiến thuật và tin tức để giúp đỡ.
Nhiệm vụ lần này có thể sẽ bớt áp lực hơn một chút.
Lúc đang nghĩ ngợi, bên kia lại có người nói tiếp: “Triệu Nam Thiên, đã lâu không gặp!”
Triệu Nam Thiên gật đầu xem như chào hỏi qua.
Người này đương nhiên biết, lúc vừa bước vào phòng họp anh đã nhận ra ngay.
Tần Trạch của thị cục Đông Châu, anh từng gặp qua ở văn phòng quan Lão Hổ một lần. Với tư cách là ban thư ký của thị cục Đông Châu, anh ta có thể xuất hiện ở đây hôm nay thì tất nhiên cũng đại diện cho cảnh sát Đông Châu.