Đám người Tần Trạch ngồi bên cạnh không ai ra mặt khuyên giải.
Đường Bảo Khiết và Huống Tuyết Linh đều không vừa mắt đối phương, mọi người đã sớm biết chuyện này nên cũng không ai bằng lòng tiếp tay làm chuyện xấu.
Huống chỉ việc trước mắt này chẳng qua là cái cớ để hai người phụ nữ đấu đá mà thôi.
Mấy chuyện thế này, dù người ngoài muốn nhúng tay cũng không nhúng được.
Nhưng cậu Triệu Nam Thiên này cũng xui thật đấy, cuối cùng lại trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu đá của hai người phụ nữ.
Chuyện hôm nay, nếu Huống Tuyết Linh cắn mãi không bỏ, sợ rằng đến Đường Bảo Khiết cũng rất khó có thể bảo vệ được anh.
Dù sao cũng đánh người của tiểu đoàn tám, hơn nữa còn đánh trước mặt nhiều người, có lẽ chuyện này không có đường hòa hoãn lại.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, mâu thuãn dường như đang tăng lên.
Huống Tuyết Linh lạnh mắt nhìn chằm chặp Triệu Nam Thiên, đang định mở miệng thì điện thoại trên người bồng nhiên vang lên.
Cô ấy nhìn thoáng qua tên người gọi, sau đó đi vào phòng họp bên cạnh: “Ba, con đang làm việc, có chuyện gì lát nữa về rồi nói ạ.”
Đầu bên kia điện thoại trực tiếp hỏi: “Có phải vừa nãy con gọi điện thoại cho Thiên Khinh không?”
Huống Tuyết Linh cũng không hiểu nguyên nhân, cô ta nhìn Triệu Nam Thiên, sau đó mới nghi ngờ hỏi: “Con cũng không biết đối phương là ai, số đó là người khác đưa cho con.”
Đầu bên kia lại tiếp tục truy hỏi: “Vậy con gọi đến làm gì?”
Huống Tuyết Linh do dự một chút rồi mới nói đúng sự thật: “Con… Xác minh thân phận của một người.”
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một chút: “Có phải người đó tên là Triệu Nam Thiên không?”
Huống Tuyết Linh sửng sốt, nghẹn giọng nói: “Đúng rồi ạ, ba, sao ba biết thế?”
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài: “Con không xía vào thì sao ba biết được, ba mặc kệ con và người này có mâu thuần gì, lập tức sắp xếp ổn thỏa cho ba, đừng tiếp tục điều tra thân phận của cậu ta nữal”
Huống Tuyết Linh càng nghe càng cảm thấy không ổn: “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Đầu bên kia lại nghiêm túc hỏi: “Con có biết cuộc điện thoại lúc nãy gọi đến đâu không?”
Huống Tuyết Linh lắc đầu, chưa nói tiếp đã nghe thấy bên trong nói: “Là Thất Thập Nhị Vinh!”
Cô ta hoàn toàn sững sờ, Thất Thập Nhị Vinh, một môn bộ đặc biệt nằm ngoài hệ thống độc lập, cấp bậc không cao nhưng vô cùng được coi trọng.
Quyền lợi cũng lớn đến mức đáng Sợ, gần giống như cấp bậc lãnh đạo của ba cô ấy.
Không hỏi lý do, không cần thủ tục gì hết, một cú điện thoại là có thể trực tiếp dẫn đi.
Mấy năm trước, cô ấy từng tận mắt nhìn thấy một ông bác trong đại viện bị người của Thất Thập Nhị Vinh dẫn đi tại chö, sau đó không thấy quay trở về nữa.
Thế mà lúc nãy cô ấy lại gọi điện thoại đến chỗ đó? Nghĩ lại thôi cũng thấy lạnh hết cả gáy.
Nhưng ngay sau đó Huống Tuyết Linh lại cảm thấy không đúng lắm, cô ấy cứ nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên.
Cả người không hề có chỗ nào xuất sắc, nếu so sánh với Bạch Thanh Bình, quả thực chính là người trên trời người dưới đất.
Một người không có chỗ nào đặc biệt như thế, sao lại biết người của Thất Thập Nhị Vinh được?