Tô Mục Tuyết dường như không để ý đến sự khác thường của Nam Thiên.
Cô vừa xem Ti Vi vừa hỏi: ‘Sao vậy?
Chẳng lẽ anh định giữ người ta lại qua đêm sao?”
Triệu Nam Thiên như đá phải một cây đinh. Anh không trả lời.
Tô Mục Tuyết đột nhiên ngửa người ra ghế.
“Đúng rồi, lần trước anh có nói, bạn anh muốn mời em ăn tối đúng không?
Anh xem hôm nào có thời gian thì sắp xếp gặp nhau một buổi đi.”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên: “Em bận rộn như vậy mà còn có thời gian sao?”
Tô Mục Tuyết không quan tâm lắm giải thích: “Em nghĩ, chúng ta nên đi ra ngoài tụ tập với nhau một bữa. Tiện thể đẩy thuyền cho anh ta với Khả Hân luôn”
“Đừng có hiểu lầm, em chỉ cảm thấy rất hợp tính với Lý Khả Hân thôi.”
“Được rồi, em đi ngủ đây, chúc ngủ ngonl”
Trong phòng kế bên, anh cả đang nằm trên giường xem điện thoại. Trên điện thoại là một nhóm nói chuyện phiếm có tên là nhóm cứu hộ.
Mọi người trên đó vô cùng kích động. Họ phát tán các loại tài liệu về luật pháp vàn kiện của Đảng… Ai cũng la hét, đỏ mặt tía tai đòi đến nhà máy để nói đạo lý.
Chị dâu cả nhìn thấy thế thì tò mò hỏi.
“Này anh hai ngày nay có chuyện gì vậy? Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại thế? Gần đây cũng không đi làm thêm, trong nhà máy không có việc gì sao?”
Anh cả vội vàng cất điện thoại rồi tìm đại một lý do để đối phó cho qua chuyện. Chuyện trong nhà máy gân đây nhất là vụ ồn ào tìm ra thủ phạm. Các tài liệu về việc làm ô nhiễm thay đổi đặc tính đất đai không biết tại sao để bị lộ ra ngoài, hoàn toàn đẩy những người lao động bị sa thải sang bên kia chiến tuyến.
Vậy mà lãnh đạo xưởng lại xem như không nhìn thấy, có thể lôi kéo thì lôi kéo, có thể trốn thì trốn, nếu thật sự không được sẽ phải dùng đến biện pháp cứng rắn. Hai ngày nay, có một số người đề nghị biểu tình, có người còn đề nghị bãi công, đang thảo luận chỉ tiết cụ thể. Những điều này anh cả không muốn tham gia nhưng vì trước đây trong nhà máy cũng có chút tiếng nói nên được bầu làm trưởng nhóm.
Mọi người đều tìm anh ta để nhờ giúp đỡ, anh ta mềm lòng cũng không thể từ chối. Vì vậy, anh ta đặc biệt không muốn nói chuyện này cho gia đình biết, để tránh làm họ lo lắng. Thứ hai anh ta cũng lo lắng sẽ bị Nam Thiên phản đối.
Còn về phần vợ mình thì anh ta cơ bản chẳng dám nói gì.
Vợ mình mồm miệng nhanh nhảu, lỡ để lộ ra thì khó mà xử lý kịp.
Chị dâu cả đảo mắt hỏi: “Này, anh nói xem, Mục Tuyết đem con nhóc Lý Khả Hân kia về rốt cuộc là có ý gì?”
Anh cả trách mắng: “Em đó, chuyện của em dâu mà sao lại có thể vui vẻ buôn chuyện như vậy?”
Chị dâu cả cảm thấy chẳng sao cả nói: “Ha ha nhưng mà cũng phải nói, cô bạn gái mà Nam Thiên tìm được đúng là lợi hại.”
“Chị dâu Lý là loại người gì chứ?
Không có lý cũng phải nói được ba phần lý lẽ, không ngờ còn có người để cho chị ta chịu phục.”
Bản thân chị dâu đúng là phục sát đất.