Có điều, đoạn video trong tay Triệu Nam Thiên hoàn toàn không giống vậy, thời lượng dài hơn, hơn nữa còn có âm thanh.
Cô ta chỉ nhìn một hồi đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Quả thật đúng như lời Khương Sông nói, trong lúc đánh bài hai cô bé đó đã cố ý dụ dỗ cậu ta, vì muốn thử cảm giác kích thích và mới mẻ, họ thậm chí còn đề nghị chơi trò nhập vai gì đó.
Khương Sông đảm nhận vai trò cướp sắc, còn hai cô bé đóng vai người bị hại.
Chơi xong thì ba người tiếp tục vui cười đùa giỡn.
Xem xong video, Khương Bích Kiều hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Từ tối qua đến giờ cô ta vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt.
Một mặt là không cam lòng chịu thua, mặt khác là đau lòng cho bản thân.
Những năm nay cô ta đi theo Tôn Chí Bình như sống trong địa ngục vậy, vì thế cô ta mới tích góp đủ tiền để thoát khỏi biển khổ.
Kết quả vẫn thất bại thảm hại, đương nhiên cô ta không cam lòng.
Bây giờ cơ hội vươn mình đặt ngay trước mắt, trái lại cô ta có chút hoang mang.
“Nam Thiên đoạn video này…”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Chị Kiều, chị yên tâm, đoạn video này chắc chắn là thật, hoàn toàn hợp pháp, tôi có thể bảo đảm với chị cho dù lên tòa thì chúng ta cũng không sợ!”
Đùa chứ, ai dám nghi ngờ video mà Cửu Vinh đặc biệt tìm được?
Khương Bích Kiều thở phào một hơi: “Nam Thiên cảm ơn cậu, nếu như không có cậu thì lần này tôi đã bị Tôn Chí Bình nắm chặt trong tay rồi!”
Cô ta lại khôi phục dáng vẻ thong dong ngày trước, thao tác trên điện thoại di động một hồi, gửi video đó sang cho Tôn Chí Bình.
Chốc lát sau, điện thoại vang lên, màn hình hiển thị tên của Tôn Chí Bình.
Triệu Nam Thiên và cô ta nhìn nhau gật gù.
Vừa bắt máy, họ lập tức nghe thấy tiếng gầm thét từ đầu bên kia điện thoại: “Khương Bích Kiều, cô có ý gì?”
“Tôi có ý gì? Anh dùng một đoạn video cắt ghép để nói xấu em trai tôi, còn dùng nó để lừa gạt, ép tôi phải ký thỏa thuận bất bình đẳng, anh còn hỏi tôi có ý gì?”Tên miền mới của bên mình Vietwriter.vn. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Tôn Chí Bình cắn chết không nhận: “Đừng giở trò với ông đây, thỏa thuận là cô tự ký, tôi cũng chẳng ép gì cô!”
“Không ép sao? Tôi có ghi âm lại, hôm đó trên người tôi có bút ghi âm. Trái lại lát nữa gặp đội thanh tra, anh nghĩ tôi nên nói thế nào đây nhỉ?”
“Khương Bích Kiều, cô hù tôi sao? Cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
Khương Bích Kiều lạnh lùng nói: “Anh không tin là chuyện của anh tôi cúp máy đây.”
Tôn Chí Bình do dự một chút rồi cười lạnh nói: “Tôi nói cho cô biết, làm giả chứng cứ là phạm pháp, đoạn video kia là cắt ghép, đừng cho là tôi không nhận ra!”
“Thật không? Vậy phiên tòa này chuyển biến tốt rồi!”
Khương Bích Kiều không hề do dự mà cúp máy.
Triệu Nam Thiên ở bên cạnh trợn tròn mắt; “Chị Kiều, cúp máy như vậy sao?”
“Không vội, anh ta tự biết gọi lại!”
Khương Bích Kiều nói xong, điện thoại quả nhiên vang lên lần hai.