Ánh mắt của Mộng Yên Lệ Lam hơi thay đổi quay sang nhìn Cao Thanh Hương một chút nhưng cũng không nói gì.
Rất nhanh, một mình cô ta đi về phía trước đi thẳng vào quán rượu.
Hoàng Nam chào hỏi một câu rồi cũng bước nhanh đuổi theo: “Mộng Yên Lệ Lam, cậu đi chậm một chút, chú ý bậc thang!”
Cao Thanh Hương ở một bên cảm thán: “Chậc chậc chậc, không hổ danh là Càn gia, nhìn khí chất này nhìn sự cao ngạo này vẫn giống y như nữ thần trước đây!”
Triệu Nam Thiên cười cười, Mộng Yên Lệ Lam vốn nổi tiếng là người cao ngạo, nhưng cùng so với Tô Mục Tuyết cũng là một chín một mười.
Vốn đã quen với khí chất nữ thần của Tô Mục Tuyết cho nên người như Mộng Yên Lệ Lam này cũng chỉ làm cho anh kinh ngạc một lát, rất nhanh liền hồi phục lại tinh thần.
Nhìn thấy Cao Thanh Hương đứng bất động ở đó, anh trêu chọc nói: “Làm gì vậy, nổi máu ghen rồi à?”
Vẻ mặt Cao Thanh Hương vẫn không đổi: “Sao tôi phải ghen chứ? Anh đừng có mà suy đoán lung tung!”
Nói xong, Cao Thanh Hương một tay lôi kéo Vu Chiến, ba người nối gót đi vào quán rượu.
Triệu Nam Thiên phát hiện đẳng cấp ở nơi đây cũng không tệ, tên các phòng của khách sạn cũng có điểm đặc sắc đó là tất cả đều được đặt bằng tên của các địa danh.
Ví dụ như phòng mà bọn họ thuê để dùng bữa có tên là sảnh Đông Châu.
Ra ngoài thang máy cũng có người phục vụ đến dẫn đường, vào cửa sẽ nhìn thấy một cái bàn tròn có khoảng hai mươi ba chỗ, bây giờ không ít người đã đến.
Vu Chiến vừa bước vào cửa đã có người nhận ra.
Có người biết rõ còn cố tình chế giêu: “Ai da, là ai đây, đây không phải Vu Chiến sao? Thăng nhóc này còn chó học người mặc âu phục, kiếm tiền ở đâu ra vậy?”
Nói xong, Vu Chiến bị người khác kéo qua.
Ngược lại là Triệu Nam Thiên đứng ngay bên cạnh cũng không có lấy một lời chào hỏi.
Trong lòng Cao Thanh Hương cảm giác khó chịu, khi còn đi học Triệu Nam Thiên là ngôi sao của trường học, đi đến đâu đều là trung tâm của mọi ánh mắt.
Không ngờ bây giờ khi gặp lại các bạn cùng lớp vậy mà không có một lời chào hỏi với anh.
Cô ta có chút bất bình lẩm bẩm: “Có nói anh cũng vậy, hôm qua tôi đã dặn anh, vậy mà anh cũng không đến chào mọi người một chút.”
Vẻ mặt Triệu Nam Thiên không quan tâm: “Dạng chó hình người như thế này đáng để tôi để mắt tới sao? Đi đi, cô đi chào hỏi mọi người đi, tôi không thích mấy loại xã giao như thế này, ban đầu nếu không phải cô lôi kéo tôi đi thì tôi cũng không định tới “
Đang nói chuyện, Cao Thanh Hương bị một đám con gái kéo đi.
Triệu Nam Thiên không hề lúng túng, một người ngồi xuống ghế sa lon ở bên cạnh.
Từng trải qua không ít sóng to gió lớn, cảnh tượng nhỏ nhoi trước mắt này tự nhiên sẽ không gây ra bất kỳ một cú đả kích nào cho anh ta.
Chẳng mấy chốc, Triệu Nam Thiên liền phát hiện ra người quen.
Năm đó ở lớp học, anh với anh ta coi như là chơi cùng một phe, nhưng chỉ là đám bọn họ đều ngồi bên trong chỗ ghế sô pha không một bóng người cho nên trông họ có hơi lạc lống.
Như hồi đó, lớp học được chia rõ ràng thành ba nhóm nhỏ.