Trên mặt Tần Trạch đã không nhịn được nữa, tuy thân phận của anh ta chỉ là trưởng phòng thư ký, nhưng dù sao cũng đại diện cho cảnh sát Đông Châu.
Đường Bảo Khiết nói chuyện không cho mặt mũi như thế làm không có lỗ mà chui xuống.
Huống Tuyết Linh ngồi bên cạnh khuyên một câu: “Trưởng phòng Đường, không sao đâu, có Triệu Nam Thiên cùng và thủ lĩnh Lục ở đó, Thảo Phương sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cô ấy đang nói, tin tức xấu lại liên tục truyền đến.
“Thủ lĩnh Lục lên xe thứ hai, tạm thời thoát ly khỏi thợ săn.”
“Thiết bị truyền tin mất tín hiệu, không thể thu được nội dung đối thoại.”
“Tín hiệu định vị nội bộ bị mất rồi, mất liên lạc với thợ săn!”
Đường Bảo Khiết đứng lên, từ khoảnh khắc nhận ra Lương Sơn đó, cô ấy đã có dự cảm không tốt.
Còn chuyện vì sao Lương Sơn lại đột nhiên xuất hiện ở sân bay, thật ra cô ấy đã có suy đoán.
Chắc chắn anh ta thừa dịp trước khi cảnh sát đang khống chế sân bay để chen vào trong.
Suy đoán này rất nhanh đã được xác minh.
Tần Trạch giải thích: “Trưởng phòng Đường, vừa nãy đã chứng thực từ phía cảnh sát nơi sân bay rồi, hai ngày trước Lương Sơn đã lẻn vào sân bay.”
Đường Bảo Khiết đập bàn thật mạnh, có xe dự bị, làm nhiều loạn tín hiệu, thậm chí còn cài sẵn nhân viên trong sân bay từ rất sớm.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn như thường lệ, hay bọn họ đã nhận ra điều gì?
Lần đầu tiên tiếp xúc với tổ chức này, chỉ là độ khó khăn đã vượt mức cô ấy tưởng tượng rất nhiều.
Huống Tuyết Linh cũng trở tay không kịp, chỉ có thể nhanh chóng thay đổi phương án: “Tổ hành động đuổi theo đỉ, tuyệt đối không thể để mất thợ săn.”
“Tổ tin tức mau nghĩ cách đi, nhanh chóng khôi phục liên lạc với thợ săn!”
Mặt Đường Bảo Khiết không chút cảm xúc, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy chiếu.
Hình ảnh theo dõi được truyền đồng bộ bởi tổ hành động.
Hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy hai chiếc xe phía trước vẫn nằm trong tầm mắt.
Chẳng qua xe cộ trên sân bay cao tốc qua lại rất nhiều, tốc độ rất nhanh, hơn nữa mục tiêu lại thường xuyên chuyển làn và vượt mặt lên phía trước.
Tổ hành động không thể tiếp cận quá gần, nếu không đối phương sẽ phát hiện.
Đường Bảo Khiết dần cảm thấy đứng ngồi không yên: “Tham mưu Huống, thu lưới!”
Giọng nói của cô ấy vừa dứt, cả phòng chỉ huy lặng ngắt như tờ.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, lệnh bắt giữ sẽ do Bạch Thảo Phương tự xác định.
Nhưng bây giờ, Đường Bảo Khiết hiển nhiên không định chờ tin tức của thợ săn mà muốn trực tiếp tiến hành bắt người.
Nếu vậy, chẳng khác nào làm rối hết tất cả hành động đã được bố trí!
Huống Tuyết Linh nhíu mày: “Nhưng mà… Duệ Lợi còn chưa xuất hiện, mệnh lệnh của thợ săn cũng chưa truyền tới, hiện tại thu lưới liệu có rút dây động rừng không?”
“Huống chỉ thợ săn cũng đang ở trên xe, nếu thua lưới, vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến an toàn của bọn họ?”
Vào thời điểm mấu chốt, Đường Bảo Khiết đã bình tĩnh lại: “Nếu Duệ Lợi không xuất hiện, vậy chứng tỏ tổ chức dùng anh ta để chuẩn bị những tình huống dự phòng bất ngờ xảy ra phía „ sau.
“Nếu có thể lặng lẽ dụ anh ta ra, đó chính là cách tốt nhất.”