Mặc dù như vậy nhưng anh ta vần có dáng vẻ của một người lãnh đạo.
Cao Thanh Hương thấy xung quanh càng lúc càng nhiều người đến xem nên dứt khoát muốn nói cho rõ: “Tôi là vợ của anh, có chuyện gì mà tôi không được quản? Chẳng lẽ tôi phải mặc kệ anh chơi bời trác táng với người phụ nữ kia ở bên ngoài hay sao?”
Người đàn ông cười lạnh: “Tôi chơi bời trác táng? Cô có chứng cứ gì nói tôi chơi bời trác táng? Toàn những lời đồn vô căn cứ như thế mà cô cũng có mặt mũi mang ra để nói à!”
Nói xong, anh ta nhìn xung quanh: “Được lắm, cô cũng giỏi thật đấy, thế mà lại dám dẫn người đến đập phá khách sạn!”
“Người ta làm ăn kinh doanh hợp pháp, cô có tư cách gì mà đến gây sự?
Cô có tin tôi gọi một cuộc điện thoại bắt hết đám người phá hoại kia lại không!”
“Bọn họ đâu rồi? Tôi muốn xem xem ai mà lại to gan như thết”
Triệu Nam Thiên cười khổ, lúc đó là vì không còn cách nào khác cho nên anh mới phải làm thế, không ngờ lại mang đến nhiều rắc rối cho Cao Thanh Hương như vậy.
Nghe những lời của người đàn ông kia thì chắc là người phụ nữ tên Tuyết Mai đã mách với anh ta.
Nghĩ đến chuyện đang xảy ra ở đây, anh càng thêm nghi ngờ mục đích của người phụ nữ kia.
Chỉ một câu nói mà có thể châm ngòi quan hệ giữa hai vợ chồng Cao Thanh Hương, làm cho bọn họ cãi nhau trước mặt bao nhiêu người, rốt cuộc cô †a muốn gì?
Anh còn đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên có người đi đến bên cạnh.
Bạch Phương Thảo thờ ơ hỏi: “Có phải lại là chuyện tốt do anh làm không?”
Triệu Nam Thiên ngoảnh lại nhìn, hơi hơi chột dạ cười cười: “Cô đang nói gì thế?”
Bạch Phương Thảo vạch trần anh: “Còn cố tình giả ngu? Trong lúc làm việc mà dám bỏ trốn cùng với lãnh đạo nữ, anh có dám nói việc này không liên quan gì đến anh không?”
“Gây ra rắc rối lớn như thế, Triệu Nam Thiên, anh có ý thức được thận phận của mình không?”
Không biết giải thích như thế nào nên Triệu Nam Thiên chỉ có thể nói nhỏ: “Tối nay tôi sẽ giải thích với cô.”
Bạch Phương Thảo từ chối thẳng thừng: “Không cân giải thích, sau khi hết giờ làm thì anh cút ra khỏi tổ hành động cho tôi!”
Triệu Nam Thiên còn tưởng mình nghe nhầm: “Cô nói cái gì cơ?”
Chiều này vì tìm hiểu tình hình của tổ chức Phyllis mà anh không tiếc bỏ cả tính mạng mình ra.
Cuối cùng người phụ nữ này lại không hài lòng, chỉ vì vài câu bịa đặt vô căn cứ mà lại muốn đuổi anh ra khỏi tổ hành động?
Chẳng lẽ ở trong mắt cô ta anh lại là loại người không biết phân biệt nặng nhẹ, vì việc riêng mà phá hỏng đại cục sao?
Bạch Phương Thảo khoác vai anh: “Anh bị đuổi rồi!”
Tay Triệu Nam Thiên nắm chặt thành nắm đấm, không biết trút cảm giác khó chịu trong lòng vào đâu.
Đúng lúc này giọng nói của người đàn ông bên kia lại vang lên: “Tôi còn nghe nói người kia tự xưng là bạn của cô, còn nói cái gì mà từng là quân nhân? Cô đừng nghĩ tôi không biết anh †a là ai!”
Vừa nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt của Bạch Phương Thảo càng lạnh thêm.
Lúc nấy nói để anh rời khỏi tổ hành động là do cô đang nóng giận.
Vốn dĩ còn muốn cho anh một cơ hội để giải thích.
Nhưng kết quả không ngờ cái con người này đã gây sự ở bên ngoài lại còn dám nói ra thân phận quân nhân xuất ngũ?