Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có một vấn đề, nhỡ có người lợi dụng cái này để truyền tin giả thì sao? Các ngươi có cách nào phát hiện ra không?"

Quan Chiêu nhìn kỹ, chẳng thấy có cái gì để hạn chế, chỉ cần có linh lực là có thể truyền tin.

Trí Sơn đáp: "Chuyện này tiểu sư muội đã bắt đầu nghiên cứu rồi, chắc không lâu nữa đâu. Nhưng cụ thể tiến độ ra sao thì bọn ta cũng không rõ, mấy chuyện này thường là tông môn sẽ liên lạc trực tiếp với tiểu sư muội."

?

Tiểu sư muội?

Là tiểu sư muội mà hắn ta đang nghĩ đến sao?

Quan Chiêu cảm thấy bản thân bị điên rồi, thế mà nghe thấy ảo giác.

Thứ này rõ ràng phải do những đại lão truyền thừa lại, sao một cô bé nhỏ tuổi hơn hắn ta có thể nghiên cứu ra được?

Một đệ tử Kiếm Tông khác ngập ngừng hỏi: "Tiểu Sư Muội nghiên cứu? Ý ngươi là các ngươi có một vị tổ tông tên là Tiểu Sư Muội à?"

Trí Sơn sững lại một lúc, sau đó vội vàng xua tay: "Không, không, không phải tổ tông."

Tổ tông đều ở hết trong Cấm Tháp rồi.

Thu Vũ Miên Miên

"Tiểu sư muội chính là Niệm Nhất đó, người đi tham gia Đại hội tông môn ý, nghe nói giờ nàng đã sang bên Kiếm Tông của các ngươi rồi."

"?” Vãi lúa.

Quan Chiêu há hốc miệng, một lúc sau mới thốt ra được một câu: "Cái thứ nghịch thiên này là do một mình nàng làm ra?"

Trí Sơn mỉm cười: "Chúng ta cũng rất ngạc nhiên khi biết điều đó, nhưng đúng là tiểu sư muội tự mình nghiên cứu ra đấy. Nàng nhiều mưu mẹo lắm, lại thông minh nữa."

Quan Chiêu và các đệ tử khác nhìn chằm chằm tông bài trong tay, không khỏi thán phục.

Hèn chi Luyện Khí Các lại tranh giành ráo riết, thứ này có thể khiến họ nghiên cứu tám đời, nhưng nó còn có thể nâng cấp.

Ngày đầu tiên đến Vạn Phật Tông, Quan Chiêu và đồng bọn vì quá phấn khích nên cứ mãi mê khám phá tông bài, cả đêm không ngủ.

Họ chỉ mong sau khi nghiên cứu thấu đáo, chắc chắn sẽ kể lại cho đám người chỉ biết khua đao múa kiếm trong tông môn, để bọn họ mở mang kiến thức.

Thế nên sáng sớm hôm sau, cả bọn Quan Chiêu thức dậy với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, rồi theo các đệ tử Vạn Phật Tông đi tới Phật đường ngồi thiền.

Kiếm Tông—

"Kiếm khí là luồng khí thế phát ra từ một thanh kiếm, khi ngươi vung kiếm tùy ý, uy lực và năng lượng của nó sẽ hóa thành khí. Kiếm khí có mối liên hệ trực tiếp với thực lực của Kiếm tu."

"Kiếm ý còn là sự hợp nhất cao độ giữa linh hồn của người dùng kiếm và kiếm hồn, thế nên có thể đạt tới cảnh giới dùng ý nghĩ điều khiển kiếm. Khi kiếm ý viên mãn, ý chí tự thân của ngươi sẽ hòa hợp hoàn toàn với kiếm hồn."

"Đây là một sự nâng cao về mặt tâm cảnh, mặc dù vô hình, không thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng lại là yếu tố quan trọng nhất quyết định thắng bại giữa các Kiếm tu. Phải hiểu rằng, lĩnh hội kiếm ý chính là con đường gần nhất để Kiếm tu chạm tới “Đạo”."

Trước mặt vị trưởng lão đang giảng bài, các đệ tử đứng thành hàng ngũ ngay ngắn, mỗi người đều có một thanh kiếm gỗ đặt trước mặt.

Trên cành cây bên cạnh còn có một con hồ ly và một thanh kiếm màu đen bạc.

"Chán quá đi, thà đánh một trận còn hơn." 

"Thực lực của ngươi đã hồi phục rồi sao?" Lôi Thần hỏi.

Hai ngày trước nó còn ở cảnh giới Trúc Cơ, giờ đã lên Kim Đan trung kỳ rồi.

"Chỉ là hấp thu một mảnh vỡ sức mạnh mà thôi." Nói đến đây, Ma Vương lại nghiến răng nghiến lợi.

Năm xưa, khi Ma tộc bị phong ấn, sáu phần sức mạnh của nó đã bị dùng để phong ấn chính nó. Đến khi nó phá phong ấn để ra ngoài thì bị phản phệ, khiến sức mạnh bị tán loạn khắp nơi.

Ma Vương đứng lên, nhìn về phía xa, đôi mắt lóe lên hồng quang: "Chẳng bao lâu nữa ta sẽ cảm nhận được mảnh vỡ tiếp theo."

Rồi không khí thay đổi, nó ngáp một cái, ngả người xuống, đầu gối lên chân trước: "Cả đêm hôm qua vì hấp thụ chút sức mạnh đó, ta mất ngủ cả đêm, sắc mặt cũng tệ đi rồi."

Lôi Thần chẳng nói gì, không thèm nhìn cái mặt đen thui của nó, quay đi chỗ khác, nhìn xuống phía dưới nơi Khương Trúc đang luyện kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-101-cai-thu-nghich-thien-nay-la-do-mot-minh-nang-lam-ra.html.]

“Dùng ý niệm điều khiển kiếm, không được dùng linh lực.” Trưởng lão nhìn đám đệ tử chưa nắm bắt được cốt lõi, mặt đen lại bổ sung thêm.

“Ai mà chẳng biết dùng linh lực? Đặt kiếm xuống, làm lại từ đầu.”

Các đệ tử kêu rên liên tục.

“Trưởng lão, điều này trừu tượng quá, ít nhất phải có thứ gì để làm ví dụ chứ, làm sao mà cứ khơi khơi giao tiếp với kiếm được?”

“Đúng vậy, ta cứ nhìn nó chằm chằm mà không ăn thua gì, không dùng linh lực thì làm sao khiến nó bay lên? Kiếm đâu có phải vật sống.”

“Nếu là linh kiếm thì tất nhiên chúng ta có thể giao tiếp với nó, nhưng đây chỉ là một thanh kiếm gỗ, hơn nữa gỗ cũng là loại thường, không có chút linh tính nào cả.”

“Đúng rồi, đúng rồi, một thanh kiếm gỗ làm gì có kiếm hồn…”

“Vả lại, tại sao lại không dùng bổn mệnh kiếm của chúng ta? Bổn mệnh kiếm đã theo chúng ta nhiều năm rồi, nhẹ nhàng là có thể bay lên, cần gì phải dùng một thanh kiếm gỗ xa lạ.”

Nghe những lời phàn nàn của đệ tử, trưởng lão lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

“Kiếm trong tay Kiếm tu không phân biệt tốt hay xấu, một Kiếm tu đạt yêu cầu dù cầm bất kỳ thanh kiếm nào cũng phải cộng hưởng được. Dù chỉ là một cành cây, cũng phải đánh ra kiếm khí, tạo ra kiếm thế, ngộ được kiếm ý.”

“Nếu một ngày nào đó các ngươi mất đi bổn mệnh kiếm, chẳng lẽ các ngươi sẽ không còn là Kiếm tu nữa sao?”

“Sở dĩ Kiếm tu có bổn mệnh kiếm là để giúp các ngươi nhanh chóng đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất, chứ không phải để giam cầm các ngươi, khiến các ngươi chỉ biết dùng một thanh kiếm.”

Trưởng lão nhìn vẻ mặt chán nản của đám đệ tử, lắc đầu.

Còn trẻ quá, chưa hiểu được Kiếm tu rốt cuộc là tu gì.

“Thôi được, chúng ta từ từ mà tiến…”

Lão còn chưa nói hết, trong đám người bỗng vang lên một tiếng kiếm reo trong trẻo, tiếp theo là âm thanh rung động của thanh kiếm gỗ.

Các đệ tử đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một thanh kiếm gỗ rung lắc dữ dội, rồi từ từ bay lên, đứng trước mặt Khương Trúc.

Mặc dù thanh kiếm gỗ không hề có linh lực, nhưng lại toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, mũi kiếm tự nhiên trở nên sắc bén hơn, dưới ánh nắng lấp lánh tỏa ra tia sáng lạnh lùng.

Mặt trưởng lão hiện lên niềm vui, lão chạy ngay đến bên Khương Trúc, lập tức tiến hành giảng dạy trực tiếp cho các đệ tử.

“Mọi người nhìn kỹ, đây chính là lấy ý ngự kiếm. Thanh kiếm gỗ không hề có linh lực nhưng lại bất ngờ tăng cường tính tấn công và độ sắc bén, vì người sử dụng đã truyền linh tính vào thanh kiếm.”

“Trong tình huống này, nếu thêm linh lực vào, uy lực sẽ tăng gấp bội.”

“Niệm Nhất, thêm linh lực vào và c.h.é.m ra.”

“Dạ.”

Linh lực trong người Khương Trúc lan ra, khuếch tán bốn phía. Thanh kiếm gỗ được truyền linh lực phát ra ánh sáng mềm mại, càng lúc càng lớn khi tiến lại gần nàng, thân kiếm dần dần trở nên trong suốt.

Đôi mắt của trưởng lão co rút lại, lão vội vàng hô lên: “Lùi lại, lùi lại hết!”

Các đệ tử hoảng sợ, vội vàng lùi ra.

“Lấy linh nhập kiếm, lấy ý chủ kiếm. Niệm Nhất, giảm bớt linh lực, đừng tiếp tục truyền vào nữa, to hơn nữa thì ngươi sẽ không thể kiểm soát được.”

Mồ hôi Khương Trúc rịn đầy trán, phía sau nàng xuất hiện một ảo ảnh khổng lồ của thanh kiếm, khi linh lực ào ạt đổ ra, thân kiếm khổng lồ bất ngờ vung mạnh về phía trước.

Một luồng kiếm khí mang theo khí thế phá tan mọi chướng ngại bay vút ra ngoài. 

“BÙM—!”

Tiếng nổ vang trời buộc mọi người phải che tai lại.

Khói bụi bốc lên mù mịt, rất lâu sau, khi một cơn gió thổi qua, đám người mới thấy rõ cảnh tượng trước mặt, tất cả đều vô thức nuốt nước miếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK