Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Hoài Viễn chợt nhớ ra một vấn đề: "Đúng rồi, nếu bị người khác cướp mất thì sao? Nó có thể tự tìm đường về không?"

Người hướng dẫn: "..." 

Đây không phải linh sủng.

"Nghệ gia chủ, nó là vật chết, không thể tự di chuyển được. Nếu bị cướp mất, ngài chỉ có thể mua cái mới hoặc tự đi cướp về thôi. Nhưng ngài cứ yên tâm, nếu ngài thiết lập bí thuật thì dù đối phương có cướp được cũng không thể sử dụng, sẽ không để người khác chiếm lợi đâu."

Nghệ Hoài Viễn xoa tay, nói: "Được rồi, chúng ta thiết lập bí pháp khởi động máy trước, việc này rất quan trọng."

"Làm thế nào để thiết lập nhỉ?"

"Đến đây, bảo hắn dạy lại một lần nữa."

Người hướng dẫn lại một lần nữa bị người của Nghệ gia vây kín ở giữa.

Khi Nghệ gia đang nghiên cứu Tiểu Linh Thông, hội đấu giá bên dưới cũng gần kết thúc.

Vì những người trên tầng ba và tầng hai trong lòng đều sốt ruột, hét giá rất mạnh bạo, nên quá trình diễn ra rất nhanh.

Giá thấp nhất được chốt là ba mươi tám vạn linh thạch cực phẩm, còn giá cao nhất lên đến năm mươi vạn linh thạch cực phẩm. Đây gần như là buổi đấu giá có giá trị giao dịch cao nhất trong lịch sử của Tam Đại Các.

Vẻ mặt mọi người trong hội trường không hề giãn ra, suốt quá trình đều bị những mức giá trên trời và cuộc tranh đấu của các đại thế lực khiến bọn họ ngạc nhiên đến không khép miệng được, trong đầu họ đã mất hết khái niệm về ‘Linh thạch cực phẩm’ và ‘Vạn’.

Khi rời khỏi hội trường, vẫn còn nghe thấy khách tham dự bàn tán không ngớt.

"Vậy vai trò của chúng ta ở tầng một là để khuấy động không khí à?"

"Trừ lúc hô được hai câu đầu tiên, sau đó chúng ta còn có cơ hội xen vào sao? Đây là lần đầu tiên ta tham gia đấu giá mà chẳng có chút cảm giác tham dự nào."

"Mấy thế lực ở tầng hai và tầng ba đều phát điên cả rồi, mở miệng là hai mươi vạn, ba đồng bạc cắc của ta còn không dám đem ra nói nữa. Sớm biết bọn họ đến, ta đã không thèm tới rồi."

Khương Trúc đang thầm đếm số linh thạch mình sẽ được chia, phong thái cả người sáng bừng lên.

Khi đang cùng Bạch Tử Mục và những người khác đi xuống lầu, họ tình cờ gặp đám người nhà họ Khương đang đứng chờ.

Mục Trì nhìn lướt qua sắc mặt không mấy tốt đẹp của Khương Trạch Lan, lại liếc qua Khương Thanh Dương, cuối cùng nhướng mày hỏi: “Các người có chuyện gì?”

Khương Hồng ngay lập tức lộ ra vẻ mặt quá mức từ ái, nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nói ngươi tên là Khương Trúc?”

Khương Trúc gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho ông ta nói tiếp.

Bạch Tử Mục và những người khác thì lại tỏ ra đầy cảnh giác.

Trả thù?

Tay Tiêu Trường Phong âm thầm chạm lấy chuôi kiếm bên hông.

Khương Hồng vừa thấy bọn họ có động thái này, giọng nói càng trở nên gấp gáp: “Các người đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý.”

“Có lẽ các người không biết, Khương gia chúng ta từng lạc mất một đứa trẻ, cũng lấy tên là Khương Trúc, vừa khéo lại nghe nói vị này là một cô nhi..."

Nghệ Phong Dao hiểu ra, gật đầu: "Các ngươi đến để nhận người thân à?"

Nói xong, chưa đợi người Khương gia gật đầu, hắn ta đã vuốt cằm quan sát kỹ khuôn mặt của Khương Trúc, rồi quay sang nhìn đối diện.

"Lớn lên không giống chút nào."

Trương Đồng bật cười một tiếng, khoanh tay nói: “À, hiểu rồi, thấy Tiểu Trúc phát đạt nên các người mới đến nhận người thân...”

Bạch Vi đột nhiên che miệng kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ giờ các người mới phát hiện ra mình mất con?”

Không khí chợt trở nên tĩnh lặng.

Vẻ mặt Khương Hồng trở nên cứng đờ. 

Trương Đồng đột nhiên vẫy tay: "Nàng chỉ đùa thôi, làm sao có chuyện các người đến đây vì linh thạch và cái danh thiên tài của Tiểu Trúc Tử được. Chắc các người cũng mới đến Hoàng thành lần đầu, có thể hiểu được mà. Các người cứ nói tiếp đi.”

Đám người này cứ kẻ tung người hứng khiến Khương gia nghe thế thì suýt không giữ được bình tĩnh.

Dù sao Khương Hồng cũng có chút định lực, cố giữ bình tĩnh, lấy ra một chiếc khóa phúc.

"Con cháu Khương gia khi sinh ra đều có hai chiếc khóa phúc, một cái để mang theo bên mình, cái còn lại được đặt trong từ đường tổ tiên."

Khương Trúc nhận lấy khóa phúc, vuốt ve những chữ khắc trên đó.

Chiếc khóa phúc được làm từ nguyên liệu thượng hạng, khắc rõ ràng hai chữ “Khương Trúc”, thời gian cũng để lại vài vết tích trên đó.

Mục Trì và mấy người khác đương nhiên cũng nhìn thấy rõ, nên không nói gì thêm.

Cái này thì không thể giả được.

Không thể phủ nhận, Khương gia quả thực từng có một đứa trẻ tên Khương Trúc.

Khương Hồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khương Trúc, phớt lờ ánh mắt dò xét của những người khác, nói: “Chúng ta đã tìm suốt hơn mười năm, chưa một ngày nào dừng lại. Chỉ là hôm nay nghe từ miệng người của Phong Thanh Tông mới biết ngươi tên là Khương Trúc.”

Khương Trúc nhớ lại lời của Tô Thiên Tuyết.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ là nàng ta cố ý tiết lộ cho đám người này, nhưng không hiểu nàng ta làm vậy để làm gì.

Đám ăn mày già không ưa Khương Trúc trước kia, tất nhiên chẳng nói gì với nàng, nhưng không chừng Tô Thiên Tuyết biết. 

Thật ra, khi đọc tiểu thuyết nàng cũng từng thắc mắc, tại sao một đám ăn mày không biết chữ lại đặt tên cho một kẻ không được yêu thích như nguyên chủ cái tên Khương Trúc. 

Nếu trên người nàng có khóa phúc, thì chuyện này cũng dễ giải thích, tìm người biết hai chữ này là chuyện rất dễ dàng. 

Nhưng mà...

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn những người trước mặt.

Ánh mắt của Khương Trạch Lan không mấy thiện cảm, ánh mắt của Khương Thanh Dương lại mang theo sự mệt mỏi, còn ánh mắt của Khương Hồng thì tràn đầy sự tha thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-140-sinh-di-sinh-them-vai-dua.html.]

Chẳng lẽ Tô Thiên Tuyết cảm thấy Khương gia quá cực phẩm, nên cố ý tìm rắc rối cho nàng?

Khương Hồng rất nghiêm túc giải thích: “Linh thạch của ngươi vẫn là của ngươi, Khương gia chúng ta sẽ không lấy một phân, càng sẽ không ép buộc ngươi. Chúng ta còn chưa kịp bù đắp cho ngươi nữa là.”

"Còn về việc không giống... ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải cha ngươi, ta là đại bá của ngươi. Nhị phòng chỉ có một mình ngươi, khi lạc mất ngươi, tinh thần họ cũng dần sa sút."

Khương Hồng nhìn thẳng vào nàng, giọng nói mang theo nỗi hối hận sâu sắc: “Khi ấy để lạc ngươi, chúng ta cũng rất áy náy. Ngươi có oán hay hận chúng ta cũng đều là đúng, chúng ta không có lời nào oán trách. Dù sao cũng là lỗi của chúng ta mới hiến ngươi phải lang thang khắp nơi từ nhỏ.”

Khương Trúc nghe mà lòng đầy đáng tiếc.

Nếu đúng là người cửa Khương gia, thì dù nguyên chủ có kém cỏi thế nào cũng sẽ không bị Tô Thiên Tuyết bắt nạt thảm hại đến vậy.

“Ta có phải là người Khương gia hay không vẫn chưa chắc chắn, có khi chỉ là trùng hợp. Hai chữ Khương Trúc này cũng không phải hiếm, khả năng trùng tên là rất lớn. Chuyện này để ta có thời gian rồi tính sau.”

Khương Hồng thấy nàng không quá kháng cự, cũng không dám thúc ép, chỉ có thể gật đầu liên tục.

“Nghe theo ngươi hết, ngươi cứ lo việc của mình trước, chúng ta sẽ ở lại Hoàng thành, đợi ngươi xong việc, có thời gian rảnh thì trở về Khương gia với chúng ta một chuyến, không vội.”

"Vậy các người cứ làm việc của mình, chúng ta cũng không làm phiền nữa."

Thái độ của Khương Hồng rất tốt, nghiêm chỉnh nhường đường cho bọn họ.

Khương Trúc cũng không nán lại, theo mọi người rời đi.

Mục Trì cầm chiếc khóa phúc ngắm nghía suốt dọc đường.

"Không giống giả, e là nhà họ Khương thực sự có một đứa trẻ tên Khương Trúc."

Nghệ Phong Dao gật đầu: "Ta cũng thấy vậy, ngươi xem linh khí trên khóa phúc đã bị mài mòn hết, trên đó còn có chút mùi hương nhang khói nhàn nhạt, không đặt trong từ đường ít nhất mười năm tám năm thì không thể nào ngấm sâu đến vậy."

Trương Đồng quay đầu nhìn Khương Trúc, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ: "Vậy nên, Tiểu Trúc Tử, ngươi có muốn về Khương gia xem thử không?"

Khương Trúc không nói gì.

Thu Vũ Miên Miên

Nếu nàng thật sự là nguyên chủ, có lẽ sẽ khao khát tình thân gì đó, nhưng nàng không phải. Dù ở hiện đại nàng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng dù sao cũng đã bước chân vào xã hội. 

Không phủ nhận, nàng đôi lúc cũng sẽ có cảm xúc nhớ nhà, nhưng chỉ là thi thoảng.

Nàng đã nghĩ kĩ, nếu có người thân thì đương nhiên sẽ rất vui, nếu không, thực ra cũng chẳng sao.

Bên cạnh nàng cũng chưa bao giờ thiếu người yêu thương mình.

Mấy người Trương Đồng liếc nhìn nhau, nói: "Thực ra đi xem cũng không sao, cùng lắm thì lại nhận một nhiệm vụ ở thành Kính Dương, coi như thuận đường."

Bạch Vi: "Đúng, đúng, ta từng thấy nhiệm vụ đó, tiền thưởng rất hậu hĩnh, lúc ấy ta cũng thấy hơi động lòng."

Mục Trì: "Vậy quyết định vậy đi, về nhận nhiệm vụ đó."

Bạch Tử Mục và Tiêu Trường Phong: "Được."

Khương Trúc ngẩng đầu nở nụ cười: "Để sau hẵng tính. Ta cùng Bạch Tử Mục và Nghệ Phong Dao đến Thiên Diễn Tông trước, phải rồi, các ngươi bàn bạc xong chưa?"

Nghệ Phong Dao vỗ ngực: "Đương nhiên rồi, Tiểu Trúc Tử thông minh lanh lợi như vậy, có khi vừa nhìn đã tìm ra cách cứu tông môn chúng ta khỏi nước sôi lửa bỏng, sao họ có thể từ chối được.Đến lúc đó ngươi phải doạ bọn họ một trận, đừng nương tay, dù không kiếm được gì cũng phải đòi phí vất vả."

Bạch Vi: "Xong rồi, đã ghi lại hết bằng Lưu Ảnh thạch, hôm nào phát cho tông chủ của các ngươi xem."

Nghệ Phong Dao: "?" 

“Ơ, sao ngươi lại thâm độc thế, ta chỉ đùa thôi mà."

Bạch Vi lắc lắc Lưu Ảnh thạch trong tay, cười gian xảo.

"Một trăm linh thạch thượng phẩm, ta sẽ đưa Lưu Ảnh thạch cho ngươi."

"Ta thèm vào, ngươi cầm công phu sư tử ngoạm (1) hả, ta tức giận thật rồi đấy."

"Sinh đi, sinh thêm mấy đứa nữa, sinh ra ta nuôi."(2)

Nghệ Phong Dao: "?" Lời nói hổ báo gì thế này?

Mọi người: "..."

"Haha, sinh đi, Bạch gia có đủ điều kiện nuôi mà."

Nghệ Phong Dao tức đến nhảy dựng, lao tới định cướp, thân thủ Bạch Vi thì linh hoạt, liên tục né ra sau lưng Khương Trúc.

"Tỷ tỷ, đưa viên Lưu Ảnh thạch cho ta đi."

"Một trăm."

"Năm mươi."

"Một trăm."

"Tám mươi."

Hai người cứ một bên ra giá, một bên vừa chạy vừa đuổi, những người khác đứng xem thỉnh thoảng còn đưa ra vài chủ ý.

Kẻ gây rối số một, Mục Trì: "Nghe ta, hay là để Nghệ Phong Dao nhảy một điệu, coi như xong chuyện."

Kẻ gây rối số hai, Trương Đồng: "Nhất định phải mặc đồ nữ."

Kẻ gây rối số ba, Khương Trúc: "Còn phải thoa phấn và son nữa."

Nghệ Phong Dao: Ông nội các ngươi, cảm ơn vì cái chủ ý tệ hại đó nhé.

Một đám người cãi cọ ầm ĩ quay về Thiện Lão đường, cuối cùng Bạch Vi cũng không cần linh thạch nữa, mà ép Nghệ Phong Dao nhảy một điệu mới chịu dừng lại.

(1) công phu sư tử ngoạm ở chương này có nghĩa là chặt giá, đưa ra giá cắt cổ.

(2)Từ 生 trong “tức giận” là sinh (生)trong sinh đẻ, Bạch Vi đang chơi chữ thôi ấy mà 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK