Bước vào bên trong, tường đỏ ngói vàng, nền lát ngọc thạch, nước hồ bao quanh, lục bình nổi đầy mặt nước, trên các cột lớn màu đỏ đều khắc rồng vàng uốn lượn.
Sự xa hoa này không khác gì những phủ đệ trong Hoàng thành, nhưng Hoài thành lại rất cũ kỹ.
Khương Trúc chăm chú nhìn những con cá vàng bơi lội trong hồ, lơ đãng nói: “Nhà các ngươi làm nghề gì mà kinh doanh tốt vậy.”
Mã Dũng ngẩn ra một lúc, ánh mắt lảng tránh: “Kinh doanh nhỏ thô, kinh doanh nhỏ thôi.”
Nghệ Phong Dao cười khẩy: “Kinh doanh nhỏ? Nhà các ngươi như thế này không giống kinh doanh nhỏ, nhà ta làm ăn lớn, phủ đệ này cũng gần bằng nhà ta rồi.”
Tiêu Trường Phong đứng yên tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước nữa.
“Nếu ngươi không nói thật, nhiệm vụ này chúng ta không nhận.”
Nói rồi cả nhóm định quay ra ngoài.
Mã Dũng vội vàng chạy tới chặn trước mặt mọi người: “Ta nói, ta nói còn không được sao.”
“Chắc các ngươi cũng thấy rồi, Hoài thành không giàu có, Mã gia giàu lên nhanh chóng là vì phát hiện một linh mạch, tuyệt đối không buôn bán trái đạo lý gì cả.”
“Linh mạch?!” Nghệ Phong Dao nuốt nước bọt.
“Linh mạch thượng phẩm?”
Mã Dũng gật đầu: “Nhưng là ta và Lâm Cường cùng phát hiện.”
“Trời, các ngươi giấu kỹ quá đấy.”
Nhưng mọi người đều biết, cũng may Hoài thành đủ hẻo lánh và nhỏ bé, nếu không đã bị thế lực lớn khác chiếm lấy từ lâu, đâu đến lượt Mã gia và Lâm gia.
Mã Dũng tiếp tục dẫn mọi người vào trong.
“Đây là phòng nữ nhi của ta, các ngươi vào xem đi.”
Nữ nhi của Mã Dũng tên là Mã Tử Châu, cả người ngồi thẫn thờ bên giường, dù có người vào cũng không ngẩng đầu, để mặc Mục Trì và những người khác quan sát.
Khương Trúc vỗ nhẹ lên Ma Vương, truyền âm nói: “Ở Mã gia sao?”
“Không phải ở Mã gia, bổn vương cảm thấy có liên quan đến con quỷ mà hắn ta nói.”
Trong Ma giới có quỷ sai, quỷ hồn không thể ở lại nhân gian lâu, trừ khi quỷ hồn đó cực kỳ mạnh mẽ, thoát khỏi tay quỷ sai.
Mảnh vỡ sức mạnh của nó người gặp người thích, quỷ gặp cũng không thể rời đi, có lẽ đã bị con quỷ đó lấy đi rồi.
Tiêu Trường Phong đi một vòng trong phòng, nói với Mã Dũng: “Chúng ta cần đi xem linh mạch mà ngươi nói, Mã gia và Lâm gia đều có liên quan đến linh mạch, lại cùng bị quỷ ám, không thể không liên quan đến linh mạch này.”
Ban đầu Mã Dũng nghe họ muốn đi xem linh mạch thì biến sắc, nhưng nghe hắn ta nói vậy thì vẫn gật đầu đồng ý.
Ban đêm, ánh trăng như nước.
Cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh mở ra, bên ngoài không có ai, chỉ có âm phong thổi không ngừng.
Nữ tử ngồi bên giường từ từ đứng dậy rồi ngồi xuống trước gương trang điểm, chiếc gương phản chiếu khuôn mặt trắng như sứ của nàng ấy.
Nà ng ấy bắt đầu kẻ lông mày, rồi thoa phấn hồng, cuối cùng là son môi.
Đôi môi đỏ thẫm nổi bật trong đêm tối.
Nữ tử không động đậy, ngồi ngay ngắn trên ghế, dường như có ai đó đang giúp nàng ấy cài trang sức.
Bỗng nhiên từ xà nhà có một bóng đen rơi xuống: “Ngươi quên thoa phấn thơm rồi.”
Nữ tử vẫn tiếp tục ngồi im, không đáp lại.
Mục Trì lộn người từ xà nhà xuống đất, miệng lẩm bẩm không ngừng, tay cầm phấn thơm tự tay thoa cho cô.
“Con gái phải tinh tế một chút, sao có thể quên phấn thơm được, để ta giúp ngươi, đừng động đậy.”
“Thơm lắm, ngươi ngửi thử đi, đây là do ta đặc chế, không ngửi thấy ở đâu nữa đâu."
Thoa được một lúc, Mã Tử Châu đột nhiên đứng dậy.
Chỉ nghe “choang” một tiếng, hộp phấn trong tay Mục Trì bị đánh rơi, phấn thơm rơi đầy đất.
Mục Trì ngẩn người.
“ Không phải, đây là của ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-124-thom-lam-nguoi-ngui-thu-di.html.]
“Trời ơi, còn chưa trang điểm xong, ngươi định đi đâu?”
Thấy Mã Tử Châu đi ra ngoài, hắn cũng vội vàng đi theo.
Khương Trúc và mấy người khác đang canh giữ trong sân vội chạy ra: “Chuyện gì vậy?”
Mục Trì dùng một tay giữ trán Mã Tử Châu, mặt đầy vẻ hoảng hốt nói: “Ta cũng không biết, nàng ấy đột nhiên đứng dậy, không nói lời nào, làm đổ hết phấn thơm của ta.”
Bạch Tử Mục đề nghị: “Hay là chúng ta để nàng ấy ra ngoài, xem nàng ấy đi đâu?”
“Được.”
Mọi người đi theo nàng ấy, còn chưa ra khỏi Mã gia thì đã bị Mã Dũng vội vàng chạy tới chặn lại, còn có Mã phu nhân là Lưu Hồng Miên cũng đi theo.
“Các ngươi đang làm gì, không phải đã nói là giữ con bé lại sao?”
“Nếu nữ nhi ta có chuyện gì, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tâm can bảo bối của mẹ, mẹ đến rồi, đừng sợ đừng sợ.”
Lưu Hồng Miên ôm lấy Mã Tử Châu bắt đầu dỗ dành, vừa dỗ vừa lườm Khương Trúc và những người khác, vẻ mặt rất bất mãn.
Bạch Vi ra mặt giải thích: “Chúng ta chỉ muốn xem nàng ấy sẽ đi đâu, chúng ta sẽ bảo vệ nàng ấy.”
Mã Dũng mặt mày khó chịu, giọng lạnh lùng: “Không được, nếu con bé rời khỏi Mã gia, xảy ra chuyện gì thì sao? Ta không cho phép các ngươi làm vậy.”
Thấy không thể thuyết phục, Nghệ Phong Dao cười nói với Mã Dũng để làm dịu không khí: “Được rồi, được rồi, lần sau chúng ta nhất định sẽ trông chừng nàng ấy.”
“Nhưng các ngươi có thể nói cho chúng ta biết nàng ấy sẽ đi đâu không, nàng ấy không đi, chúng ta qua đó xem cũng được chứ?”
Mặt Mã Dũng cuối cùng cũng dịu lại một chút: “Cụ thể ta cũng không biết là đi đâu, nhưng người Lâm gia đã từng đi ra ngoài phía đông thành.”
Nói xong, vợ chồng Mã gia đưa Mã Tử Châu trở lại phòng, Khương Trúc và những người khác đi theo sau.
“Ngày mai, mấy người Bạch Vi đi xem linh mạch, Mục Trì và những người khác ở lại canh chừng Mã Tử Châu, đúng lúc Ma Vương cần tìm thứ gì đó trong thành, ta tiện thể đi xem phía đông.” Khương Trúc nói.
“Được.”
Mọi người đang nói chuyện thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.
Mọi người biến sắc, vội vàng chạy tới.
“Mau, họ muốn bắt nữ nhi của ta, mau chặn họ lại.”
Quay đầu lại, một người mặc đồ đen đang vác Mã Tử Châu từ trong phòng chạy ra, còn có một nhóm người bảo vệ bên cạnh.
Khi họ định chạy đi, một thanh kiếm xé gió lao tới, đ.â.m mạnh xuống đất, ngọc thạch vỡ nát.
Người mặc đồ đen bị buộc phải lùi lại vài bước.
“Cướp khuê nữ người khác không tốt đâu, muốn thì tự sinh đi.”
Bảy người vây quanh người mặc đồ đen, linh lực xung quanh họ lưu chuyển, không nói lời nào đã xông lên đánh.
Khư ơng Trúc đá văng người mặc đồ đen, Tiêu Trường Phong thuận thế cướp lại Mã Tử Châu.
Người mặc đồ đen thấy không thành công, cũng không dây dưa thêm, quay người bỏ chạy.
“Ta sẽ đuổi theo.” Bạch Vi nói rồi định đuổi theo, nhưng bị Mã Dũng ngăn lại.
“Đừng đuổi, các ngươi ở lại trong sân canh chừng nữ nhi của ta.”
Thu Vũ Miên Miên
Mã Dũng từ trong hồ nước bò ra, toàn thân ướt sũng, mặt mày hung ác, như ác quỷ.
“Chắc chắn là bọn khốn Lâm gia, nữ nhi họ suýt bị quỷ bắt đi, chúng cũng muốn làm hại nữ nhi của ta, ta c.h.ế.t cũng không tha cho chúng.”
Tiêu Trường Phong và những người khác không nói gì, nghe Mã Dũng chửi rủa trong sân.
Khương Trúc kéo Mã Tử Châu trở lại phòng, quay đầu thấy phấn thơm rơi đầy đất bị giẫm nát, không khỏi cúi xuống nhặt một ít đưa lên mũi.
“Mục Trì, đây là phấn thơm của ngươi?”
Mục Trì đứng ở cửa nghe Mã Dũng chửi rủa, đang nghe hăng say thì quay đầu nhìn một cái: “Đúng, bỏ đi, ta còn nhiều.”
“Phấ n thơm này của nhà nào? Ta chưa ngửi thấy bao giờ.”
Mục Trì nghe vậy mặt lộ vẻ đắc ý: “Đương nhiên, ta tìm người đặc chế, chỉ mình ta có thôi.”