Móa nó—!
Ma Vương lảo đảo ngã ra đường lớn, nhìn nhóm người đối diện đầy thân thiện: "Thực ra là các ngươi đang xuất hiện ảo giác…”
Khuôn mặt đám người kia lạnh lẽo, cầm đao lao tới: "Thằng nhãi này là đồng bọn của nàng ta, các huynh đệ, lên!”
“Chết tiệt!” Mặt mày Ma Vương biến sắc, lập tức quay người chen vào đám đông chạy về nơi có ít người hơn.
Một đám đông đuổi theo sau, c.h.é.m g.i.ế.c không ngừng.
Khương Trúc và những người khác cẩn thận thò đầu ra quan sát.
“Tuy cũng còn vài người canh gác, nhưng không sao, chúng ta hành động nhanh một chút.” Khương Trúc cười hì hì, lấy một mảnh vải, hốt một nhúm đất lên.
Sau đó, cầm nhúm đất đã được bọc trong mảnh vải, ngẩng cao đầu đi ra ngoài, không quên vẫy tay gọi những người phía sau.
“Ra ngoài đi, cứ tự tin mà làm nhé.”
Hác Phú Quý và những người khác cười khổ, theo sau nàng mà bước ra ngoài.
Những người canh gác ở cửa Đấu Giá Các chỉ biết đứng nhìn năm người đi thẳng đến trước mặt.
“…Ngươi—”
Người đứng dậy chưa kịp nói hết câu, Khương Trúc đã ném nhúm đất tới, trong tầm nhìn mờ mịt, mọi người xung quanh lập tức hét lên rồi tản ra, chỉ nghe thấy tiếng đ.ấ.m đá bốp bịch liên tiếp vang lên.
Chẳng bao lâu sau, trên đường phố đã có một chồng tầm sáu bảy người xếp chồng lên nhau.
Năm người vỗ tay, rồi phủi phủi bụi đất trên y phục, lần lượt tiến vào Đấu Giá Các.
Những người đứng canh gác xa hơn thấy chồng người trên phố, chiếc khăn dùng để ngụy trang trong tay cũng rơi xuống vì bị sốc, mắt mở trừng trừng từ từ đứng dậy.
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, gặp phải Diêm Vương sống rồi!
Trong khi đó, lúc mấy người Khương Trúc đi vào lại bị một người khác chặn giữa đường.
Mục Trì nhướng mày nhìn người chắn trước mặt.
Ăn mặc… rách rưới.
Diện mạo… thô lỗ.
Còn về khí chất… côn đồ.
Nhưng thuộc loại đầu lĩnh của côn đồ, coi như cũng là một ưu điểm.
“Ta tên là Tề Thương, đã tu luyện côn pháp nhiều năm.”
Mục Trì vuốt vuốt tóc mái, liếc nhìn Khương Trúc và những người khác, làm ra vẻ “thực lực mạnh mẽ không thể giấu diếm”: "Hiểu rồi, chiêu hôm qua khiến ngươi mất ngủ cả đêm, nên hôm nay đặc biệt đến tìm muốn bái ta làm sư phụ?”
Tề Thương: “…”
“Không phải.”
“Phụt hahaha.” Nghệ Phong Dao và bốn người kia lập tức ôm bụng cười ngất: "Có khi người ta không phải đến tìm ngươi, đừng có mà khoe khoang nữa.”
Mặt Mục Trì tối sầm, nhăn mặt định đẩy lão sang một bên: "Không phải thì đừng có chắn đường!”
Nhưng bất kể hắn dùng sức thế nào, người đứng trước vẫn không nhúc nhích.
“Ê, vẫn còn cứng đầu.” Mục Trì xắn tay áo, nắm lấy cánh tay lão kéo sang một bên.
Ba hơi thở.
Năm hơi thở.
Mười hơi thở.
Hai mươi hơi thở trôi qua.
Người nam nhân tên Tề Thương vẫn đứng im tại chỗ, còn Mục Trì thì mệt mỏi thở hồng hộc.
“Được rồi, coi như ngươi giỏi.” Mục Trì giơ ngón cái lên với lão, đứng thẳng dậy định vòng qua, nào ngờ Tề Thương lại bất ngờ giơ tay chặn hắn lại.
Vì không thể động thủ trong Đấu Giá Các, hai người chỉ có thể âm thầm đấu sức, nhưng bầu không khí vẫn trở nên căng thẳng.
Tề Thương nói từng chữ một: “Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ.”
Mục Trì cười khẩy: “Tiểu gia đã có sư phụ rồi.”
Tề Thương: “Côn pháp của ngươi tuy cũng khá, nhưng không thể gọi là tốt nhất.”
Mục Trì đảo mắt, kiên quyết xông qua: "Ngươi quản được sao? Ta thích luyện côn pháp nào thì luyện, với thiên phú của ta, cho dù chỉ là côn pháp bình thường cũng có thể nổi danh, ta không quan tâm.”
Tề Thương không quay đầu lại chặn hắn, chỉ lớn tiếng nói: “Dù thiên phú có tốt đến đâu cũng không chịu nổi sự mài dũa theo năm tháng, Tam Thiên Đại Đạo, thiên tài thì nhiều lắm! Ngươi hiện giờ mười chín tuổi, tu vi Nguyên Anh, cũng không đủ để xứng với câu “vô tiền khoáng hậu”!”
Quả nhiên Mục Trì dừng bước, quay lại nhìn lão.
Tề Thương chỉ vào Khương Trúc, rồi chỉ vào Bạch Vi và những người khác: "Ngươi có thể nhìn lại những người bên cạnh ngươi… Họ hoặc là linh căn không đủ, hoặc đi đường vòng, nhưng ngươi thì không, ta có thể thấy từ nhỏ ngươi đã là thiên kiêu, nên số mệnh cao tận mây xanh.”
Giọng nói của lão vang dội, thấu tận tâm can: "Nhưng ngươi biết rõ, lý do ngươi có thể đột phá Nguyên Anh trước họ chỉ là vì ngươi lớn hơn họ một hai tuổi, nếu một ngày nào đó, ngươi cũng như họ bị trời xanh vô tình đóng lại một cánh cửa…”
Mặt Mục Trì đen như đáy nồi, Tề Thương cũng nghiêm nghị, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Trong bầu không khí ngột ngạt ấy, Khương Trúc lại thở dài nói: “Vậy thì mở lại đi, đây chính là cửa, cửa chính là như vậy, các ngươi không biết sao?”
Tề Thương: “…”
Ngươi đang nói cái quái gì vậy, ta đang giảng đạo lý.
Mục Trì: “…”
Thu Vũ Miên Miên
May mà có ngươi ở đây, không thì suýt nữa đã nghĩ thông rồi.
Ba người Bạch Vi: “…”
Đột nhiên thấy nóng quá, hóa ra là châm lửa lên rồi.
Tề Thương chờ một lúc lâu để bình tĩnh lại, thu lại nét mặt méo mó, mới từ từ quay người lại, nghiêm túc tiếp tục nói:
“Ngươi có thiên phú của ngươi, hắn có sự xuất sắc của hắn, tu luyện giống như đua ngựa, dù ngựa tốt đến đâu, nếu không có thức ăn tốt, cho dù chạy trước ngàn dặm… thì sau mười vạn dặm thì sao?”
“Tu luyện không có điểm dừng, tu đồ cũng không chỉ có mười vạn dặm, tuổi thọ của tu sĩ có thể lên đến ngàn năm thậm chí vạn năm, mọi người đều có đủ thời gian để bù đắp những thiếu sót bẩm sinh.”
“Trong Tu Tiên giới kỳ diệu này, ngươi dám nói ngươi là thiên tài côn pháp độc nhất vô nhị không?”
Khương Trúc lẩm bẩm: “Nghe quen quá, cảm giác như đã nghe ở đâu đó, ngươi là bản gốc sao?”
Tề Thương không thể nhịn nổi, quay đầu lại, sắc mặt dữ tợn trong giây lát: "Ngươi im miệng!”
Khương Trúc cười hì hì, đưa tay làm động tác kéo khóa miệng lại.
Mục Trì cười nói: “Nói có lý, nhưng ngươi làm sao chứng minh côn pháp của ngươi tốt hơn của ta?”
Dù hắn thực sự không có một sư phụ có côn pháp đỉnh cao, nhưng cũng đã được trưởng lão của Quy Nhất Tông dạy bảo.
Quy Nhất Tông là một trong Ngũ đại tông môn, nền tảng vững chắc, trưởng lão lại có kiến thức phong phú, kinh nghiệm dày dạn, so với hầu hết tu sĩ trên thế gian thì lợi hại hơn nhiều.
Tề Thương phất tay áo, không quay đầu lại đi ra ngoài: "Ra ngoài thi đấu, tự khắc sẽ rõ.”
Mục Trì nhìn bốn người Khương Trúc, thấy họ gật đầu, bèn bước nhanh đuổi theo ra ngoài.
Còn bốn người Khương Trúc thì tiến vào Đấu Giá Các.
Đấu giá sắp bắt đầu rồi, đây là chuyện lớn, không thể chậm trễ.