Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Trúc dẫn các sư huynh đi thẳng đến Luyện Khí Các.

Luyện Khí Các là nơi tụ tập của những khí tu giỏi nhất Tu Tiên giới, bọn họ không thuộc về bất kỳ tông môn nào mà là một thế lực độc lập.

Ngoài Luyện Khí Các ra, còn có Thần Đan Các, Trận Pháp Các và Linh Phù Các, gọi chung là Tứ Các.

Ngũ Tông Tứ Các là chín thế lực lớn nhất Tu Tiên giới.

Ngũ Tông nổi tiếng về vũ lực, bên trong đều là những thiên tài tu luyện, còn Tứ Các thì nổi tiếng là có tiền, bên trong đều là những người giàu có.

Ví dụ như đan dược của Vạn Phật Tông là mua từ Thần Đan Các.

Đương nhiên trong số các đệ tử của Ngũ Tông cũng có khí tu, phù tu, trận tu và đan tu, nhưng số lượng rất ít.

Thật ra thì Khương Trúc đã muốn đến Luyện Khí Các từ lâu rồi, những gì mà trưởng lão Như Tâm dạy nàng đều hiểu nhưng mà những thứ nàng luyện chế ra luôn có cảm giác không giống, cụ thể là không giống chỗ nào thì nàng cũng không nói rõ được.

Nhìn xem Linh Khí mà người khác luyện chế có lẽ nàng sẽ có cảm ngộ gì đó.

Luyện Khí Các được đúc bằng Huyền thiết, bên trong bày đầy đủ loại Linh Khí. 

Khương Trúc đi đến trước một thanh trường kiếm tản ra hàn quang, cẩn thận quan sát những đường vân trên đó.

Xung quanh thanh kiếm được bố trí một trận pháp Tụ Linh cỡ nhỏ, linh khí bị tụ tập lại nồng đậm đến mức gần như hóa thành sương mù, khiến cho thanh kiếm càng thêm phần tiên khí.

“Tiểu sư muội, muội nhìn ra gì không?” Mọi người cùng nhau bước đến. 

Khương Trúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói: “Muội nhìn ra rồi, thì ra dùng linh lực uẩn dưỡng là như thế này.”

Hại nàng còn phải tốn nhiều công sức như vậy, thì ra chỉ cần bố trí một cái trận pháp là được.

Hả?

Các sư huynh đều ngẩn người.

Không uẩn dưỡng như vậy thì uẩn dưỡng như thế nào?

“Tiểu sư muội, vậy muội uẩn dưỡng như thế nào?”

Khương Trúc ngượng ngùng sờ sờ mũi nhưng chưa kịp nói gì thì từ trên lầu đã có một lão đầu ăn mặc như ăn mày hớt hải chạy xuống, vừa nhìn thấy quan tài trên lưng nàng là lão lập tức đưa tay sờ mó.

Miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Chân thần, quả nhiên còn có thiên tài mà lão già điên ta chưa từng thấy.”

“Đáng tiếc chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nếu là một món vũ khí thật sự thì tốt biết mấy.”

Lôi Thần tức giận đến phát điên: “Tên kia rốt cuộc đang làm cái gì vậy! Sao lại dám sờ soạng y phục của ta hả!! Cái thứ xấu xí này mà lão cũng thèm muốn sao?”

Oán khí của Lôi Thần không phải là lớn bình thường.

Khương Trúc co giật khóe miệng.

Nói chuyện kiểu gì vậy?

Có lẽ nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, lão đầu kia mới chịu ngẩng khuôn mặt đầy râu lên hỏi Khương Trúc: “Quan tài trên lưng của ngươi mua ở đâu vậy?”

Khương Trúc ngẩn người, không chắc chắn hỏi lại: “Lão muốn mua sao?”

Lão đầu kia trợn tròn mắt, như thể không dám tin vào tai mình, lão lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn bán sao?”

Thu Vũ Miên Miên

“?” Cái này trông giống bảo bối lắm sao?

Khương Trúc im lặng.

Nếu không phải do nàng tự tay luyện chế ra thì có lẽ nàng đã bị lão dọa cho sợ rồi.

Huyền Tịch và những người khác cũng ngây người.

Bọn họ nhớ không lầm thì cái thứ đồ chơi trên lưng nàng là do nàng tự tay luyện chế mà?

“Ngươi muốn bán bao nhiêu?” Như sợ Khương Trúc đổi ý, lão đầu kia vội vàng hỏi.

“Năm trăm khối đi.”

Khương Trúc nghĩ thầm, nguyên liệu cộng lại cũng khoảng hai trăm linh thạch thượng phẩm, coi như nàng lỗ vốn, chỉ kiếm lời ba trăm linh thạch.

Minh Huệ và Huyền Tịch lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

Cái thứ xấu xí này mà cũng bán được, xem ra những kẻ luyện khí thật sự là có số giàu sang.

Lão đầu kia do dự một chút, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, lão lẩm bẩm: “Haiz, mặc dù vật liệu đơn giản, đẳng cấp cũng không cao nhưng mà phương pháp luyện chế lại rất tinh diệu, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đắt một chút thì đắt một chút vậy.”

Nói xong, lão lấy ra một cái túi trữ vật ném cho Khương Trúc.

Khương Trúc nhận lấy túi trữ vật, vui vẻ lấy Lôi Thần ra, sau đó ném cái quan tài cho lão đầu kia.

Lôi Thần: ?

“Ngươi bán y phục của ta rồi, vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta phải để trần sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-82-cai-thu-xau-xi-nay-cung-them-muon.html.]

Lúc này Khương Trúc đang chìm đắm trong niềm vui kiếm được linh thạch, làm gì còn tâm trí để ý đến Lôi Thần, nàng tiện tay nhét nó vào bên hông.

Ma Vương đang ngủ say bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh, nó quay đầu lại thì nhìn thấy Lôi Thần cũng bị biến thành một món đồ trang sức, nó lập tức không nhịn được mà cười ha hả.

“Ngươi cũng có ngày hôm nay sao, ha ha.”

Lôi Thần: “...”

Đúng là sống lâu mới thấy.

Cả đời nó chưa từng thấy ai nhét kiếm vào trong đai lưng bao giờ.

Khương Trúc mở túi trữ vật ra, sau đó lập tức ngây người.

Huyền Tịch thấy sắc mặt nàng khác lạ, lập tức đưa tay giật lấy túi trữ vật: “Sao vậy, linh thạch không đúng sao?”

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì thiếu chút nữa hắn ta đã rớt cả cằm.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Minh Huệ nhón chân lên muốn xem túi trữ vật.

Sau đó cậu bé cũng hóa đá.

Túi trữ vật được truyền tay nhau trong đám người Vạn Phật Tông giống như ánh mắt của Medusa vậy, nhìn ai thì người đó sẽ hóa đá.

Huyền Tịch kinh ngạc nhìn Khương Trúc: “Tiểu sư muội, muội thật sự dám nhận à?”

Khương Trúc ngơ ngác ngẩng đầu: “Không phải, muội cũng không biết mà.”

Nàng nói là linh thạch thượng phẩm... Ai mà biết được trong túi trữ vật lại là linh thạch cực phẩm chứ.

Thiền Tâm cũng ngẩn người.

Cái thứ đồ chơi rách nát đó mà cũng đáng giá năm trăm linh thạch cực phẩm sao?

Vấn đề là lão đầu kia lại đồng ý?

Chẳng lẽ cả Tu Tiên giới đều đang âm thầm giấu bọn họ chuyện kiếm tiền sao?

“Cái kia, lão xem số linh thạch này có muốn...”

“Ngươi muốn tăng giá sao?” Lão đầu kia ôm chặt lấy quan tài, vừa nói vừa lùi về sau.

“Không phải không phải, ý ta không phải vậy, ý ta là ta trả lại linh thạch cho lão...”

“Ngươi muốn nuốt lời sao? Rõ ràng vừa rồi ngươi đã đồng ý bán cho ta, mọi người đều nhìn thấy cả đấy. Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi muốn đổi ý cũng không được, thứ này là của ta rồi.”

Lão đầu kia cảnh giác nhìn Khương Trúc, lão vừa nói vừa lùi về phía sau.

Khương Trúc vội vàng đuổi theo: “Không phải, ý của ta là ta thấy nó không đáng giá như vậy...”

“Không chỉ đáng giá như vậy? Vừa rồi ngươi cũng đã đồng ý rồi, bây giờ đổi ý cũng vô dụng.”

Nói xong, lão đầu kia ôm quan tài chạy như bay lên lầu, vừa chạy vừa cảnh cáo.

“Ta nói cho ngươi biết, nếu còn dám đuổi theo ta thì không có lết quả tốt đâu, đây là địa bàn của ta, ngươi hiểu chưa?”

“...”

Khương Trúc cầm túi trữ vật, muốn nói lại thôi.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Đây là lần đầu tiên đám người Huyền Tịch gặp phải tình huống này, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ chấn động.

Chuyện này khác gì đang đi trên đường cái bỗng nhiên bị linh thạch từ trên trời rơi xuống nện cho ngốc.

Đột nhiên có một khoản tiền trời cho, Khương Trúc quả thực không hiểu ra sao.

Chẳng lẽ vận may của nàng tốt đến vậy?

“Thôi được rồi, đi thôi, đại hội sắp bắt đầu rồi.”

Lão ăn mày nấp trên lầu tận mắt thấy đám hòa thượng kia bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy quan tài màu đen, vừa đi vừa ngâm nga trở về phòng riêng.

“Lão điên, đây là bảo bối ngươi tìm được à?”

“Đẳng cấp có vẻ không cao lắm, giống như đồ do đồ đệ ta tiện tay luyện chế.”

“Ngoại hình cũng khá là... ặc, độc đáo, chẳng lẽ đây là vỏ kiếm?”

Trong phòng bao lúc này đã ngồi đầy người, đám người này đều là khí tu nổi danh nhất của Luyện Khí Các, một kiện Linh Khí có thể bán được mấy ngàn thậm chí là hơn vạn khối cực phẩm linh thạch. 

Lão ăn mày hừ hừ hai tiếng, đặt quan tài màu đen lên bàn trước mặt mọi người: “Để các ngươi xem kỹ một chút, đừng bảo ta keo kiệt, chỉ cho xem chứ không cho sờ.”

Mọi người thấy lão xem như bảo bối như vậy, lập tức hiếu kỳ, ai nấy đều nhướn người ghé đầu nhìn.

Qua một lúc lâu, một người kinh ngạc kêu lên: “Cái này, cái này... cái này là làm thế nào vậy?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK