Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy đại hán chậm chạp không lên tiếng, Khương Trúc kiên nhẫn hỏi: “Thế nào, ngươi có nhận không? Muộn nhất là đêm mai có thể đưa tiền Vô Cực cho ngươi.”

Thu Vũ Miên Miên

Đại hán bị tức đến bật cười.

Việc này của ngươi thật mẹ nó khó khăn, nhận năm đơn đầu cũng phải rơi xuống năm lần!

Con người khi ở thời điểm vô cùng cạn lời thì lại muốn cười một tiếng.

Khương Trúc thấy hắn ta không d.a.o động, lại bổ sung nói: “Không chậm lương, trả theo ngày.”

“Cút cha nhà người đi.”

Đại hán cuối cùng cũng không nhịn được tức giận mắng một câu, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

“Ha ha ha ha, Trúc Tử lại thất bại rồi, lần này là lần thứ 25 rồi nhỉ?”

Khương Trúc xoay người, hậm hực sờ mũi, đám người Nghệ Phong Dao từ nóc nhà nhảy xuống.

Bạch Vi bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói rồi mà, không thuê được đâu, bỏ đi bỏ đi, dù sao sao thì hai ngày nữa cũng ra ngoài được rồi.”

Thu hoạch của ba tháng nay thực không ít, tại Đấu Giá Các Vô Cực, ngoài có thêm nhiều bảo vật tuyệt thế, Mục Trì đột phá Nguyên Anh trung kì, mà còn học được Trảm Phách côn pháp.

Mà Nghệ Phong Dao và Bạch Vi cũng đột phá tới Nguyên Anh sơ kỳ, còn nhờ sư phụ của Mục Trì- tiền bối Tề Thương giúp đỡ hộ pháp.

Khương Trúc cũng đạt cảnh giới Nguyên Anh, chẳng qua từ trước tới nay nàng đột phá đều không cần lịch kiếp, chỉ cần đủ linh lực, tự bản thân có thể kết xuất được Nguyên Anh tốt nhất đồng thời còn cường hóa bản thân.

Mục Trì đề nghị: “Nếu đã không tìm thấy người, dù sao cũng còn hai ngày cuối, không bằng tiếp tục đi Đấu Giá Các xem sao?”

Trừ Hác Phú Quý, bốn người ngẩng đầu lên nhìn sắc trời dần tối, ăn ý lấy mặt nạ từ túi trữ vật ra.

 

“Nhóm năm người mặt nạ lại đến rồi!”

Một tiếng thét to truyền đến, mọi người trong Đấu Giá Các lập tức cuống lên.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên năm bóng dáng oai hùng, khí phách hiên ngang xuất hiện ngoài cửa.

“Đúng là tạo nghiệt mà, ba tháng rồi, vẫn chưa góp đủ bảo vật ư?”

“Những người đánh cược thật đáng thương, rõ ràng là trở thành người hỗ trợ luyện tập không công, đánh ba tháng rồi, nhóm năm người mặt nạ càng đánh lại càng lợi hại, nhìn xem, thế mà đều đã đột phá Nguyên Anh.”

“Đừng nói nữa, lúc nhóm tiểu tử này đột phá Nguyên Anh ta cũng có ở hiện trường, mấy người đánh cược đó bị tức đến xanh cả mặt, nhưng có đại lão Tề Thương bảo vệ, cây gậy trong tay lão cũng không có mắt, tới một người đánh một người, hầy, ai cũng không có cách.”

“Ngươi nói xem đại lão Tề Thương ở Vô Cực thành cũng được một khoảng thời gian rồi, từ trước đến nay đều chỉ quan sát, tại sao lại bảo vệ nhóm người này sát sao như vậy?”

“Ôi trời, nhìn thấy cái tên Nguyên Anh trung kỳ đó không? Đồ đệ của lão đó! Ngươi nói có thể không bảo vệ được sao?”

Những người ở xung quanh khẽ xì xào bàn tán, đám người Khương Trúc cuối cùng vẫn có thể thuận lợi đi vào.

Chẳng qua…

“Các vị, các chủ cho mời.” Một thị vệ ngăn bọn họ lại.

Ma Vương từ giỏ nhỏ thò đầu ra, hài hước nói: “Ôi, rốt cuộc cũng không nhịn được rồi, ta còn tưởng rằng cứ giả c.h.ế.t như vậy mãi chứ.”

Nghe ý tứ này, giống như đó là người quen của Ma Vương.

Khương Trúc nhìn đám người Bạch Vi tỏ ý, sau đó bèn xoay người đi theo.

Đi lên tầng bốn, xuyên qua hành lang, đến phòng bao ở chính giữa.

Vừa vào cửa, Khương Trúc vừa tháo mặt nạ xuống thì người đối diện đã nhào tới đứng cạnh.

“Ân nhân!”

Sau khi nhận ra, người nọ vội vàng chạy tới trước mặt Khương Trúc, vẻ mặt kích động, nhìn Khương Trúc, rồi lại ghé vào nhìn ân hồ(1) ở trong giỏ.

 

“Đã hai năm rồi, ân nhân và ân hồ vẫn khỏe chứ?”

Không sai, người trước mặt chính là thủ lĩnh của bộ lạc Chúc Long được cứu trong chiến trường thượng cổ.

Khương Trúc nhìn thấy hắn ta cũng cực kì vui sướng: “Mọi thứ đều tốt, mà sao ngươi lại ở đây?”

Đây không phải phòng bao của các chủ sao?

Nói xong nàng lập tực hiểu ra ồ một tiếng, nháy mắt với hắn ta rồi nói: “Có thể đi cửa sau được đúng không?” Nói xong, nàng còn thể hiện bộ dạng “ta hiểu mà”.

Tu Tiên giới ấy mà, cũng là một thế giới có thể dùng quan hệ được.

Chỉ cần quan hệ rộng, đi khắp thiên hạ cũng không sợ!

Trên mặt tên thủ lĩnh kia lộ ra ý cười, chẳng qua chưa đợi hắn ta lên tiếng, chỉ nghe thấy một giọng cười già nua ở sau bức bình phong, một lát sau một lão già mặc áo choàng đỏ được lão bộc đỡ ra từ sau bình phong.

Mà trên đầu lão bộc và lão già mặc áo choàng đỏ kia đều có sừng rồng đang hừng hực lửa đỏ.

“Tiểu nha đầu nhà ngươi đúng là thú vị.”

Ma Vương từ trong giỏ nhỏ nhảy ra, hóa thành người, lắc mình một cái đã nằm dài trên tháp.

“Tên Chúc Long nhà ngươi giỏi thật, ba tháng nay đều không tìm bọn ta, bọn ta sắp đi rồi rốt cuộc cũng nhớ ra phải gặp bọn ta rồi sao?”

Chúc Long?

Trong đầu Khương Trúc có một chút ấn tượng.

Chúc Long là thần thú bảo vệ của bộ tộc Chúc Long, Chúc Long thụ của bọn họ chính là dựa vào tinh huyết của Chúc Long để sống.

Lão già áo choàng đỏ bỏ qua lời nói của Ma Vương, ngược lại chào hỏi Khương Trúc rồi tìm chỗ ngồi xuống uống trà.

Nhưng lão bộc bên cạnh lại giải thích một câu: “Cửu Phi đã hiểu lầm rồi, chủ tử thấy các vị chơi vui vẻ, không muốn quấy rầy.”

Thế nhưng, đừng thấy bọn Khương Trúc cả ngày chạy khắp thành, nháo khắp nơi, nhưng thật ra lại rất bận.

Buổi tối đấu võ đài, ban ngày bọn họ sẽ dựa vào bảo vật nghịch thiên để tu luyện,ba tháng này bọn họ ngày đêm liên tiếp không dừng.

Ma Vương đứng dậy, lắc mình một cái ngồi xuống bên cạnh Khương Trúc.

“Ngươi cố ý mang sức mạnh của bổn vương ra để đấu giá?”

Chúc Long cười cười: “Nếu ta không lấy ra, thì sao các ngươi có thể tìm đến đây được? Chẳng qua ta chỉ tình cờ có được sức mạnh của ngươi thôi, thực không phải cố ý tìm kiếm.”

Ma Vương lắc chén trà của mình: “Ngươi đưa qua không phải được rồi sao, bổn vương giúp ngươi việc lớn như vậy, cũng không mời được lão nhân gia ngài đích thân đến một chuyến? Nhiều năm như vậy cũng không về nhìn xem, chậc chậc, tộc nhân của ngươi bị bắt nạt quá thảm rồi, cũng may là gặp người có tấm lòng lương thiện như bổn vương.”

Thủ lĩnh kia nhìn thoáng qua Chúc Long, không lên tiếng.

Lão bộc lo lắng, vội vàng giải thích: “ Không phải chủ tử không muốn trở về, chỉ là…… lão gia người không về được……”

Khương Trúc đang uống trà tay thoáng dừng lại, buông chén trà, ngẩng đầu, nhìn về phía lão già áo choàng đỏ ở phía đối diện, thấy trên mặt lão có ý cười nhạt nhẽo.

Không thể không lên tiếng hỏi: “Không thể quay về? Vì cái gì? Không phải Vô Cực trà lâu có thể liên thông với Tu Tiên giới sao?”

Ma Vương cũng nhăn mày, nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Một ngàn năm trước không phải ngươi đã vượt qua được Thiên Môn rồi sao? Sao lại có thể thành ra bộ dạng như bây giờ vậy?”

Thần long sẽ không già đi.

Chúc Long dùng đôi bàn tay nhăn nheo nhấc ấm trà lên, rót cho Khương Trúc và Ma Vương mỗi người một ly.

Bên ngoài phiên đấu giá đang diễn ra hừng hực khí thế, vài âm thanh ồn ào náo động xuyên qua cửa sổ.

“Là, ngàn năm trước… Nói đúng ra là hai ngàn năm trước, ta đã sống 17630 tuổi, khi đó ta đã đột phá Kim Long cảnh, cũng chính là Đại Thừa cảnh mà nhân tu các ngươi thường nói, thiếu một bậc nữa là thành thần.”

Chúc Long duỗi tay xua hơi nóng trên chén trà, đôi mắt trở nên m.ô.n.g lung, tựa như đang rơi vào hồi ức.

“Đó cũng đúng vào thời điểm Ma tộc tấn công vào Tu Tiên giới, Tam đại Ma vương Ma Phi, Ma Âm, Ma Sát, thêm cả Cửu Phi ma vương dị tộc, hàng trăm vạn Ma quân vượt qua biên giới, Cửu Hoa Kiếm Tôn dẫn dắt các tu sĩ chiến đấu với Tứ đại Ma vương trong hoang cốc.

“Cùng lúc đó, Ngũ đại Ma tướng lại lại dẫn quân từ một bên khác tiến vào Tu Tiên giới, mục đích của bọn họ không phải g.i.ế.c hại các tu sĩ, mà là bắt giữ dị tộc...”

(1)Từ gốc 恩狐: ở đây có thể hiểu là hồ ly có ơn cứu mạng nên được gọi là ân hồ)

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK