Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đó Tu Tiên giới thật sự rất loạn, có thể nhìn thấy ma khí lượn lờ trên t.h.i t.h.ể ở khắp nơi.

 

Trong các Ma tướng có một vị tên là Ma Tam, thủ đoạn tàn khốc, hắn ta cũng là một nhân vật hiếm hoi của Ma tộc.

 

Bất luận là đám dị tộc trốn ở đâu, hắn ta đều có thể dẫn theo Ma quân tìm được.

 

Cũng chính là khi đó, Chúc Long đã tạm thời từ bỏ bước qua Thiên Môn.

 

“Chỉ thiếu một bước nữa là có thể hóa Thần long, ngươi thật sự phải đi sao?”

 

Khi đó Chúc Long hóa thành người cũng mặc một chiếc áo choàng đỏ, chỉ có điều khi đó dáng vẻ vẫn là tuổi trung niên, lão không quay đầu lại mà nói: “Thiên Môn hôm nay vì ta mở ra, ngày mai cũng vậy.”

 

Có quá nhiều dị tộc rải rác ở Tu Tiên giới.

Lão hoàn toàn không hết được.

 

Vì thế lão đã lập nên một tòa thành mới, tên là Vô Cực thành, mời tất cả các dị tộc trên toàn thiên hạ đến lánh nạn, trong đó có không ít nhân tu.

 

Tập trung dị tộc vào như vậy dễ dàng bảo vệ hơn nhiều, trong số đó có một số dị tộc và nhân tu đi theo Chúc Long thành lập đội quân Vô Cực.

 

Ma tộc hoàn toàn không có biện pháp.

 

Dù sao thì đó cũng là Chúc Long đã đạt Kim Long cảnh, chiến lực tương đương với Ma vương, lại thêm đội quân Vô Cực, Ma Tam cho dù có tàn nhẫn đến đâu, Ma quân có nhiều đi chăng nữa, cũng không đánh vào Vô Cực thành được!

 

Cùng với chiến thắng ở hoang cốc, Ma tộc chỉ đành lui về cố thủ ở Vạn Ma Quật, Thiên Diễn Tông đã sử dụng Thiên Lực trên cầu Phù Diêu để phong ấn toàn bộ Ma giới, đồng thời cũng phong ấn Tứ đại Ma vương ở Tu Tiên giới, phòng ngừa bọn chúng phản công.

 

Hồi tưởng lại đại chiến ngàn năm trước, cho dù đến hiện tại, Chúc Long vẫn có chút thổn thức như trước.

 

Lão ngẩng đầu nhìn về phía Khương Trúc và Cửu Phi ở đối diện, tiếp tục nói: “Hiện giờ, đại chiến đã kết thúc rồi, nhưng sự hỗn loạn ở Vô Cực thành thì chưa kết thúc.”

 

Trong lòng Khương Trúc có dự cảm không lành, nước từ trong chén trà rung lên, rung lắc khiến cho nàng hoảng loạn.

 

Quả nhiên nàng lại nghe thấy lão già ở đối diện nói: “Dị tộc nhiều bảo vật, đây là chuyện được thiên hạ công nhận, cho dù là đồ vốn có của dị tộc, hay là đồ mà dị tộc tích góp đi chăng nữa, thì đó đều là một khoản tài phú khủng khiếp.”

 

“Vô Cực thành hầu như đã tụ tập toàn bộ dị tộc của Tu Tiên giới, bất kể là đã ra đời, hay chưa ra đời thì đều ở Vô Cực thành.”

 

“Mà khối tài sản này nó giống như một con dao, treo lơ lửng ở trên Vô Cực thành…”

 

Ma tộc đi rồi.

 

Nhưng thứ đáng sợ hơn Ma tộc lại đến.

 

Một số dị tộc và nhân tu bên trong thành liên kết với nhân tu bên ngoài tạo phản.

 

Bọn chúng muốn có được vô số thiên tài địa bảo kia.

 

Vô Cực thành trở nên hỗn loạn. Chúc Long thân là vị thủ lĩnh duy nhất, tất nhiên lúc này sẽ không bỏ đi.

 

Lão dẫn theo đội quân Vô Cực ra sức trấn áp, đồng thời tống cổ hết những dị tộc và nhân tu tạo phản ra khỏi Vô Cực thành.

 

Cùng là dị tộc, rốt cuộc Chúc Long vẫn không nhẫn tâm g.i.ế.c hết bọn họ.

 

Đó là diệt tộc!

 

Ngàn vạn năm qua, đáng sợ nhất đó là diệt tộc!

 

Sống hơn một vạn năm, Chúc Long đã trải qua đủ loại biến đổi lớn lao trong cuộc đời, đương nhiên sẽ không làm được hành động như vậy.

 

Trong số những dị tộc bị đuổi ra ngoài có “tộc Vu Chú” trong truyền thuyết, mỗi người của tộc Vu Chú trước khi c.h.ế.t sẽ có thể đưa ra một lời nguyền.

 

Chúc Long tận mắt nhìn thấy trọn vẹn 108 lời nguyền, tất cả đều rơi xuống phía trên Vô Cực thành.

 

Trong nháy mắt đó lão cảm thấy toàn thân đều lạnh thấu xương.

 

Bọn chúng không có được, nên muốn toàn bộ Vô Cực thành và cả những dị tộc bên ngoài đều biến mất khỏi Tu Tiên giới!

 

“Người tốt bị ức hiếp! Thật là người tốt bị ức hiếp—!” Chúc Long quỳ gối trong Vô Cực thành, rơi nước mắt ngước lên trời gào thét.

 

 

Bi thương xâm chiếm toàn bộ cơ thể lão.

 

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, lại thế nào chứ?

 

Khương Trúc càng nghe trong lòng càng khó chịu, không nhịn được dùng tay cọ xát chén trà, tạo ra một vài tiếng động, muốn bản thân thoát khỏi những hình ảnh trong đầu.

 

Thủ lĩnh bên cạnh run rẩy, đôi mắt thất thần nhìn xuống đất.

 

Trong lòng lão bộc khó chịu vô cùng.

 

Chẳng qua phía đối diện Chúc Long vẫn bình thản thưởng trà, cảm xúc cũng không d.a.o động, tỉ mỉ kể lại chuyện cũ, giống như chuyện không hề liên quan đến lão vậy.

 

Có lẽ là hai ngàn năm qua đi, nên mắng, nên không cam lòng, nên đau khổ, nên tủi nhục tất cả đều đã từng trải qua rồi.

Ánh mắt Ma Vương lạnh nhạt, nước trà trước mặt hắn đã nguội ngắt: “Vậy nên ngươi đã đem những lời nguyền này ôm vào mình?”

 

Chúc Long cười ha hả: “Đúng vậy đúng vậy, Cửu Phi đoán không sai.”

 

“Sao ta có thể nhìn nhiều dị tộc như vật bị nhốt trong thành cả đời không ra ngoài được, gặp tàn sát hai lần liên tục, bọn họ vô tội nhường nào, đáng thương cỡ nào chứ?”

 

Nhưng lời nguyền của tộc Vu Chú là dùng linh hồn để thề, lại thêm nhân tu và những dị tộc khác ở ngoài thành cũng đã dùng trận pháp phong ấn với Vô Cực thành trước đó, cho dù ta muốn ôm hết về mình, cũng bất lực không làm được gì.”

 

 

Chúc Long cúi đầu khẽ cười một tiếng: “Cũng may đội quân Vô Cực không làm lão phu thất vọng, bọn họ đứng ra giúp ta đỡ một phần lời nguyền, nhưng Vô Cực thành cuối cùng vẫn bị phong ấn rồi.”

 

“Nhưng miễn cưỡng có thể tạo ra được một thông đạo, có thể thông với Tu Tiên giới, tiện cho bọn họ có thể tự do ra vào.”

 

“Chỉ đáng tiếc, đội quân Vô Cực cũng giống như lão phu, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong Vô Cực thành này, sẽ không còn được nhìn thấy cảnh đẹp của Tu Tiên giới nữa.”

 

Ma Vương lạnh nhạt nói: “Năm đó ta bảo ngươi cùng ta đi Ma tộc xem sao, ngươi không đi, một lòng muốn qua được Thiên Môn, hôm nay có được kết quả như vậy lại quên nó đi ?”

 

Chúc Long rũ mắt nhìn hơi nóng tỏa ra từ chén trà, hai tay khoanh trước ngực, trầm mặc: “Lão phu già rồi, không được như năm đó.”

 

Lão lại than một tiếng: “Có đôi khi buông xuôi cũng là một cách tu hành, huống chi chuyện cũ như mây khói, vốn dĩ không đáng nhắc tới.”

 

“Hôm nay nói cho các ngươi biết, chỉ là muốn các ngươi hiểu rõ, sau này rảnh rỗi, còn có thể tới Vô Cực thành của ta ngồi chơi, cũng miễn cho ngươi lại trách cứ ta không đi tìm ngươi.”

 

Lão lại tự mình thêm trà nóng cho Khương Trúc rồi cười nói: “Các ngươi nhìn Vô Cực thành của ta xem, phồn hoa như mộng, sự nhộn nhịp mà Tu Tiên giới ở bên ngoài không nhìn thấy được, ở Vô Cực thành của ta chỉ cần một lần là có thể nhìn được hết, các ngươi không phải cũng đã nhìn thấy rồi sao?”

 

Dưới ánh mắt của lão, Khương Trúc nâng chén trà lên uống một ngụm, miễn cưỡng nở một nụ cười với lão, nàng không nếm ra được hương thơm nào trong trà, mà chỉ cảm thấy cực kì đắng.

 

Có lẽ Ma Vương tức đến hận rồi, lúc sau cũng không nói nói chuyện với lão, hóa thành hồ ly rồi chui vào sọt nhỏ, chỉ còn lại Khương Trúc và Chúc Long trò chuyện.

 

“Cách một ngàn năm rồi, giờ đây Tu Tiên giới lại một lần nữa hỗn loạn, lão phu cũng lực bất tòng tâm.”

Thu Vũ Miên Miên

 

Khương Trúc cười nhạt: “Thời nào sẽ có trụ cột của thời đó, Tu Tiên giới sẽ vượt qua được.”

 

Lúc này phiên đấu giá đã chính thức kết thúc, những âm thanh ầm ĩ bên ngoài cũng dần nhỏ đi, Khương Trúc đứng dậy hành lễ từ biệt.

 

“Vãn bối Niệm Nhất, nhờ có tiền bối chiếu cố, mấy ngày nữa nhóm vãn bối sẽ rời khỏi Vô Cực thành, sau khi trận chiến đại thắng, vãn bối chắc chắn sẽ đích thân đến báo tin vui cho Chúc Long tiền bối.”

 

Chúc Long cười ha ha đáp lời: “Được, như vậy rất tốt.”

 

Sau khi Khương Trúc rời đi, ý cười trên mặt Chúc Long cũng nhạt dần, lão bộc ở bên cạnh cũng nhìn ra được vài phần ý tứ.

 

Chủ tử từ trước tới nay đều không kể chuyện cũ cho những người ngoài, ngay cả tâm sự cũng chưa từng có.

 

Nhưng hôm nay…

“Chủ tử là vì gặp Cửu Phi, nên mới nói một chút sao?”

 

“Không, ta là nói cho tiểu nha đầu kia nghe.”

Lão chậm rãi đứng dậy, sửa lại áo choàng: “Cửu Phi vô pháp vô thiên quen rồi, nào có thể để chịu thiệt chứ, không vừa mắt thì giơ tay c.h.é.m người. Nhưng tiểu nha đầu kia là thông linh hồn phách, chỉ sợ sẽ gặp phải một chút khó khăn.”

 

Thông linh hồn phách là làm việc thiện mười kiếp để đổi lấy.

 

Lão sợ nàng lại giẫm lên vết xe đổ đi trên con đường của lão năm xưa, lão không muốn kết cục như vậy, cũng không muốn hậu bối phải gánh chịu kiếp nạn như vậy.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK