Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Đồng lại nhìn về phía Bạch Vi.

Bạch Vi cũng bắt chước theo Khương Trúc, cắn một miếng thật to, sau đó đưa phần thịt còn lại cho hắn ta, ánh mắt như muốn hỏi hắn ta có muốn ăn hay không.

Trương Đồng im lặng xua tay, lại nhìn về phía Cung Tiêu Tiêu.

Cung Tiêu Tiêu ăn rất tao nhã nhưng nàng ấy cũng chỉ có một miếng thịt nhỏ, cũng rất đáng thương.

Thôi được rồi.

Vậy mà Khương Trúc còn cầm thịt lắc lư trước mặt hắn ta: “Ngươi còn muốn không? Này, cho ngươi.” 

Trương Đồng ghét bỏ nói: “Ai thèm ăn đồ thừa của ngươi, tránh ra.” 

Vừa quay đầu lại, hắn thấy trong tay Nghệ Phong Dao còn một miếng thịt lớn, Trương Đồng lập tức nhảy dựng lên.

“Này, Nghệ Phong Dao, cho ta một ít.” 

Nghệ Phong Dao nhanh như khỉ, leo lên cây, vừa ăn vừa nói: “Ta hết rồi, ngươi đi tìm Bạch sư huynh và Mục sư huynh đi.” 

Trương Đồng tức giận muốn tuyệt giao với hắn ta, lúc này Bạch Tử Mục đưa một cái đùi thỏ cho Trương Đồng.

Trương Đồng nhìn chằm chằm hắn hai giây, nhận lấy đùi thỏ cẩn thận cắn một miếng, đồng thời quan sát biểu cảm của Bạch Tử Mục.

Thấy hắn không có ý định đổi ý, Trương Đồng ngược lại không dám ăn.

Không đúng!

Trong đám người bọn họ sao có thể có người tốt như vậy?

Hắn ta trầm tư hai giây, nghiêm túc hỏi: “Nói thật đi, ngươi có bỏ độc vào không đấy?”

Bạch Tử Mục là người thật thà, đáp: “Không có.” 

Khương Trúc vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nói: “Muốn ăn thì tự mình thêm vào nhé.” 

Trương Đồng: “...” 

“Ha ha ha ha, muốn ăn thì tự mình thêm, buồn cười c.h.ế.t mất.” 

Ba người Bạch Vi, Nghệ Phong Dao và Mục Trì cười nghiêng ngả.

Cung Tiêu Tiêu cười đến run rẩy cả người, Tiêu Trường Phong, Bạch Tử Mục cũng lộ ra ý cười.

“Phật Tổ đâu, ta muốn đi kiện Phật Tổ!”

Trương Đồng giả bộ tức giận nói: “Ta thấy ngươi chán làm hòa thượng rồi, muốn làm Diêm Vương đúng không.” 

Khương Trúc nhún vai: “Ngươi kiện Phật Tổ cũng vô dụng, Phật Tổ sẽ đứng về phía ta.” 

Trương Đồng đột nhiên nhớ đến lúc trước khi ăn thịt thỏ, nàng đã hỏi ý kiến của Phật Tổ ngay trước mặt mọi người:

“Phật Tổ gia gia ơi, con thỏ c.h.ế.t tiệt này dám đá ta, ta ăn nó một chút chắc là không quá đáng đâu nhỉ?”

“Là nó động thủ đánh ta trước, ta chỉ là đánh trả thôi.” 

“Rõ ràng là ta không động thủ, là nó tự đánh ta.” 

“Cỏ nhỏ đáng yêu như vậy, con thỏ này sao có thể ăn nó chứ, ta giúp cỏ nhỏ báo thù cũng không có gì quá đáng phải không?”

“Nó ăn cỏ nhỏ nhiều lần như vậy, bị ăn lại một lần thì đã sao, nên để nó nếm thử mùi vị bị ăn, xem kiếp sau nó còn dám tùy tiện ăn người khác nữa hay không!”

“Đừng nuông chiều nó nữa, cứ để mặc nó như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, phải dạy dỗ nó một trận.” 

Đại chiến ba trăm hiệp, tiền đồng cũng bị mài nhẵn, cuối cùng Phật Tổ cũng bị ép phải tự nguyện đồng ý.

Nghĩ đến đây, Trương Đồng không còn lời nào để nói với Phật Tổ nữa.

Hắn ta cảm thấy Phật Tổ chắc chắn là đã bị Khương Trúc mua chuộc rồi.

Nếu không thì với cái miệng vừa ăn vừa nói của nàng, tu hành cái gì chứ.

Trương Đồng cảm thấy mình như vừa phát hiện ra bí mật gì đó ghê gớm lắm, bèn hỏi: “Có phải là ngươi có chỗ dựa nên mới dám như vậy không?”

Khương Trúc cười nham hiểm: “Nói thế nào nhỉ, ta là dựa vào phẩm chất cao đẹp của bản thân.” 

“Ọe!”

“Ọe!”

Mấy người đồng thời phát ra tiếng buồn nôn, vẻ mặt như muốn nói “ngươi dẹp đi.”

Trương Đồng không dám hỏi tiếp nữa, hắn ta sợ nàng lại nói ra những lời tự luyến.

Đột nhiên Tiêu Trường Phong nghiêm túc lên tiếng: “Chờ đã, các ngươi có nghe thấy gì không? Hình như có người đang hát?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-155-ta-muon-di-kien-phat-to.html.]

Tám người lập tức im lặng, tập trung lắng nghe.

Thu Vũ Miên Miên

Trong màn đêm yên tĩnh ngoài tiếng gió thổi, còn có một giọng hát du dương hùng hậu, lúc trầm lúc bổng, ẩn chứa âm luật huyền diệu.

Khương Trúc nhíu mày, lần theo âm thanh, nhẹ nhàng tiến lại gần. Càng ngày càng gần.

Một lát sau, nàng khó hiểu ngẩng đầu lên từ bụng Trương Đồng.

“Xin lỗi, hình như là ta đói bụng.” Trương Đồng ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Bảy người khác: “...” 

Mọi người cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, đành phải nướng thêm một con thỏ khác cho hắn ta.

Màn đêm buông xuống, tám người chia thành bốn nhóm, thay phiên nhau canh gác.

Cung Tiêu Tiêu cầm một cái tinh bàn trong tay, kim đồng hồ trên đó không ngừng xoay tròn, cuối cùng dừng lại ở hướng bắc.

“Đây là nơi cất giấu Ngọc Tủy Hỏa Chủng?” Khương Trúc hỏi.

“Đúng vậy, đây là vật mà cha ta bỏ rất nhiều tiền mới có được, truyền thuyết nói Ngọc Tủy Hỏa Chủng và Thiên Sơn Băng Tàm có lực hấp dẫn kỳ diệu, trong tinh bàn này có ấu trùng của Thiên Sơn Băng Tàm, nó sẽ khiến kim đồng hồ xoay chuyển.” 

Khương Trúc hiểu rõ, gật đầu: “Chờ trời sáng, chúng ta sẽ đi về hướng bắc.” 

“Ừm.” 

Hai người đang thì thầm với nhau, trong bụi cỏ bỗng truyền đến tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn có lục quang lóe lên.

Khương Trúc nháy mắt với Cung Tiêu Tiêu, sau đó lặng lẽ rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh, còn Cung Tiêu Tiêu vội vàng chạy đi gọi mọi người.

Từ trong bóng tối, một con sói mắt xanh đột nhiên lao ra, ngã xuống đất.

Hai mắt con sói mắt xanh kia đã bị đ.â.m mù, bốn chân bị gãy mất hai chân, trên bụng còn cắm một con d.a.o găm.

Nó đã chết.

Khương Trúc dời mắt khỏi t.h.i t.h.ể con sói, chỉ thấy một đại hán toàn thân tỏa ra sát khí từ trong bóng tối đi ra.

Phía sau hắn ta còn có bảy đại hán khác đi theo.

Đại hán kia liếc mắt nhìn Khương Trúc và những người khác, sau đó ngồi xổm xuống trước t.h.i t.h.ể con sói mắt xanh, “roạt” rút con d.a.o găm ra.

“Đừng sợ, tiểu muội muội, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi.” Một tên có tướng mạo xấu xí lên tiếng.

Hắn ta là người có tu vi thấp nhất trong đám người này, chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng là người có thân hình gầy gò nhất, trông giống như con khỉ, vóc dáng cũng thấp bé.

Khương Trúc mỉm cười, ý bảo bọn họ có thể đi.

Đại hán lưu loát xoay người, giống như thật sự chỉ đi ngang qua nhưng khi Khương Trúc quay sang nói chuyện với Tiêu Trường Phong, hắn ta đột nhiên xoay người lại, phóng d.a.o găm về phía nàng.

Cung Tiêu Tiêu trừng lớn hai mắt, chỉ về phía sau Khương Trúc, lớn tiếng kêu lên: “Trúc Tử cẩn thận!”

“Keng!”

Thanh trường kiếm của Tiêu Trường Phong không sai một ly chắn trước mặt Khương Trúc, còn con d.a.o găm kia không biết đã bay đi đâu mất.

Biến cố bất ngờ khiến bầu không khí giữa đôi bên trở nên căng thẳng.

Khương Trúc mỉm cười, xoay người lại nói: “Đại thúc, cách đi ngang qua của ngươi, có vẻ không tốt lắm đâu!” 

Đại hán xoa xoa cổ tay, khen ngợi: “Phản ứng rất nhanh.” 

“Còn nhanh hơn nữa, có muốn thử không?” Mục Trì nói xong thì lập tức cầm côn xông lên.

Đại hán nghiêng người né tránh, Diệt Hồn côn nện xuống đất, “rầm” một tiếng, đá vụn văng tung tóe.

Tên xấu xí thấy vậy, nháy mắt trở nên nóng nảy.

Nói là tìm người hợp tác mà, sao lại đánh nhau thế này?

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” 

Mục Trì và đại hán kia đánh nhau dữ dội, hoàn toàn không nghe hắn ta khuyên can.

Mấy người Nghệ Phong Dao cũng rút vũ khí ra, dường như chỉ cần đám người kia dám manh động, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Mục Trì và đại hán kia lại giao đấu một lần nữa, sau đó đồng thời lùi về phía sau, hai người đều không dám khinh thường đối phương, vẻ mặt ngưng trọng.

Hầu tử ca chạy ra giữa hai bên, khuyên can: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có gì từ từ nói.” 

Đại hán thu hồi khí thế, chắp tay nói: “Vừa rồi là tại hạ mạo phạm.” 

Mục Trì không biết đối phương đang giở trò gì, bèn nhìn về phía Khương Trúc, sau đó cũng cất vũ khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK