Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, vì thế nên ta muốn ngươi thử xem, có thể truyền linh khí của Tu Tiên giới đến đó được hay không.”

Đây là một việc cực kỳ kinh người nhưng nhìn xuyên qua đôi mắt tĩnh lặng của Vô Tướng, dường như lão cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát.

Mà Khương Trúc cũng không chút do dự, lập tức đồng ý: “Ta sẽ nghĩ cách.”

Sắc mặt Vô Tướng hòa hoãn hơn một chút, không còn nặng nề như lúc nãy nữa: “Cố gắng hết sức là được, nếu không được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”

Lão không nói rõ cách khác là gì nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, khiến Khương Trúc cũng yên tâm hơn.

Lúc này phụ nữ Cung gia cũng chữa trị cho ba người xong, vội vàng bước ra khỏi phòng.

“Hai người kia chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian là khỏi hẳn, ta và phụ thân sẽ thay phiên nhau ở lại Vạn Phật Tông trông chừng. Chỉ là Độ Chân đại sư...”

Cung Tiêu Tiêu liếc nhìn Khương Trúc, mím môi nói: “Hai mắt của hắn ta bị ma khí làm tổn thương, vốn đã khó chữa hơn những vết thương bình thường khác, hơn nữa lại chậm trễ một khoảng thời gian mới được chữa trị, hiện giờ...”

Nàng ấy không nói tiếp nhưng mọi người đều hiểu ý.

“Ngay cả thần dược cũng không được sao? Hay là dùng thiên tài địa bảo khác?” Giọng Khương Trúc có chút gấp gáp.

Cung Ngọc Thành nói: “Cũng không phải là không có cách, chỉ là phải xem vận may. Những thiên tài địa bảo bình thường chỉ có tác dụng cường hóa và tăng thêm năng lượng, nếu muốn tìm một đôi thiên tài địa bảo có thể thay thế hoàn toàn mắt người thì phải tìm loại có linh tính cực mạnh, trừ phi là những thứ trên bảng Linh Bảo.”

“Mà trên bảng Linh Bảo chỉ có Tam Thế Đồng là có thể dùng cho bất kỳ tu sĩ nào, ngoài ra còn có Vô Sắc Phật Đồng.”

Linh đồng cũng chia làm rất nhiều loại, ví dụ như Tam Âm Sát Đồng, loại linh đồng này mang sát khí rất nặng, chỉ thích hợp cho tu sĩ tu luyện tà đạo.

Lại ví dụ như Tuyệt Thiên Đạo Đồng, có thể nhìn thấu thiên cơ nhưng chỉ có tu sĩ thuận theo Thiên Đạo mới có thể điều khiển được.

Mà trong số những linh đồng đã xuất thế, chỉ có Tam Thế Đồng và Vô Sắc Phật Đồng là có thể giúp Độ Chân khôi phục.

Khương Trúc suy nghĩ một chút, nói: “Để ta đi tìm, trên đường đi ta cũng sẽ nghĩ cách, sẽ không chậm trễ đâu.”

Bây giờ trong Vạn Phật Tông, ngoài Khương Trúc ra thì cũng không còn ai có thể đi được nữa.

Tông Chủ nói là tình nguyện nhưng đại sư huynh và bốn vị trưởng lão chắc chắn sẽ dẫn theo gần như toàn bộ đệ tử nội môn và hơn nửa đệ tử ngoại môn.

Trong số các trưởng lão chỉ còn lại hai người, trưởng lão Đạo Ngộ chắc chắn phải ở lại trông coi tông môn, trưởng lão Thông Trần cần bế quan đột phá Hóa Thần, còn Minh Huệ thì quá nhỏ.

Các đệ tử Giới Luật Đường phải ở lại dạy dỗ đám đệ tử mới, Tông Chủ sau khi bàn bạc xong với các vị tông chủ khác cũng sẽ xuống Phàm gian.

Cho nên sau khi tính toán kỹ lưỡng thì chỉ có mình Khương Trúc là có thể đi.

Cung Ngọc Thành nghe bọn họ nói chuyện, âm thầm suy tư nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Là Ma tộc xuất thế sao?”

“Phải, Ma tộc đã phá vỡ phong ấn.” Vô Tướng không muốn tiếp tục giấu diếm.

Bây giờ hết thảy đều đã sáng tỏ, tiếp theo mấy Đại tông môn cũng sẽ liên hợp lại chiêu cáo tin tức này cho toàn bộ Tu Tiên giới.

Chỉ dựa vào Ngũ đại tông môn bọn họ là không thể nào đối kháng được Ma tộc.

Mi mắt Cung Ngọc Thành giật giật.

Lão ấy từng vô tình nhìn thấy đệ tử Ngũ đại tông môn đi tới biên giới phong ấn, không ngờ rằng cục diện đã nghiêm trọng đến mức này.

“Cho nên các ngươi muốn xuống Phàm gian sao?”

Vô Tướng đáp: “Vạn Phật Tông chúng ta phụ trách trấn giữ phong ấn ở Phàm gian, mà Ma Vương hiện đang ở Phàm gian, tất nhiên phải xuống.”

Cung Ngọc Thành và Cung Tiêu Tiêu đồng thời ngẩn người.

Vô Tướng trước mắt tuy nói lạnh nhạt nhưng phàm là tu sĩ, đều từng nghe qua đại chiến ma linh ngàn năm trước, tu sĩ c.h.ế.t vô số, tông phái bị hủy diệt cũng nhiều vô số kể.

Ma tộc há lại dễ đối phó như vậy?

Hiện giờ chỉ có Vạn Phật Tông hạ phàm, Phàm gian lại không có chút linh lực, bọn họ thậm chí ngay cả một luyện đan sư cũng không có...

Cung Ngọc Thành trầm mặc hồi lâu, kiên định nói: “Vô Tướng Tông Chủ không ngại để cho các đệ tử chờ thêm một canh giờ, ta lập tức quay về các hỏi một chút, xem có luyện đan sư nào bằng lòng đi cùng hay không.”

Khương Trúc và Minh Huệ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Vô Tướng trong lòng cũng có chút cảm động: “Vậy làm phiền Cung các chủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-192-tieu-tieu-con-nhat-dinh-phai-di-sao.html.]

Có luyện đan sư đương nhiên là tốt, dù sao khi đối chiến khó tránh khỏi bị thương, cho dù có nhiều đan dược hơn nữa cũng có lúc dùng hết.

“Không phiền, Tiêu Tiêu, con ở lại Vạn Phật Tông, ta lập tức lên đường.”

Cung Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng.”

Cung Ngọc Thành đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi Vạn Phật Tông, một khắc cũng không dám trì hoãn.

Liên tiếp có rất nhiều người rời đi, Tông Chủ Phong lại khôi phục sự yên tĩnh.

Khương Trúc nhìn Độ Chân và Đạo Toàn, đưa túi trữ vật của mình cho Vô Tướng.

“Vậy ta cũng lên đường, ta nhất định sẽ tìm được Linh đồng thay nhị sư huynh, xin Tông Chủ và các vị sư huynh đệ yên tâm.”

“Niệm Nhất, trước khi đi, ngươi hãy đến Cấm Tháp một chuyến.” Trong mắt Vô Tướng lóe lên tia sáng khó hiểu, trong lời nói lộ ra một tia vui mừng và cầu nguyện.

Khương Trúc bị ánh nến làm chói mắt, chắp tay trước ngực, cười đáp lại như trấn an: “Vâng!”

Cung Tiêu Tiêu ngồi trên ghế bên giường trông coi hai người bị thương, âm thầm siết chặt tay.

Tuy nàng ấy không quay đầu lại nhưng lại nghe rõ ràng cuộc đối thoại và ngữ khí của hai người.

Ánh mắt nàng ấy rơi vào trên hai mắt nhắm chặt của Độ Chân, một lát sau lại chuyển đến trên hai cánh tay gần như đứt lìa của hắn ta.

Bọn họ hạ phàm từ lúc nào?

Chẳng lẽ là từ khi Đại hội tông môn bắt đầu sao?

Ánh nến chiếu vào nửa bên mặt nàng ấy, sáng tối đan xen, chỉ có đôi mắt kia vẫn trầm tĩnh như cũ.

Lúc Cung Ngọc Thành mang theo hơn mười vị luyện đan sư đến nơi, chân trời đã hơi sáng, Khương Trúc cũng đã tiến vào Cấm Tháp.

Trong tòa tháp màu lam sẫm không biết từ lúc nào lại xuất hiện một quyển sách.

Ngón tay Khương Trúc vừa chạm vào, quyển sách đã hóa thành vô số điểm sáng, cả tòa tháp đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, cảnh tượng trước mắt nàng cũng theo đó mà biến đổi.

Cả người nàng như đang lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy vô số tượng đá được sắp xếp thành hai hàng dài, hư ảnh của các vị tổ tông từ các đời trước dần dần hiện ra, thân thể bọn họ hơi nghiêng về phía trước, miệng không ngừng niệm những câu kinh giống nhau.

Mà ở chỗ hư không đối diện bọn họ mơ hồ xuất hiện một tấm bia đá.

“Người thủ tháp, đời thứ 981 của Vạn Phật Tông, đệ tử thân truyền Niệm Nhất, tiếp nhận Thiên Bia.”

Thiên Bia là cái gì?

Khương Trúc còn chưa kịp suy nghĩ, một luồng kim quang chói lọi đã bao phủ lấy nàng, một nguồn sức mạnh huyền diệu chảy trong cơ thể nàng, trong đầu nàng như có thêm thứ gì đó nhưng trong thức hải lại trống rỗng.

Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, bản thân đã ở bên ngoài Cấm Tháp.

Khương Trúc cau mày, do dự một chút rồi xoay người rời đi mà không vào lại tháp nữa, nàng quay về viện của mình, mang theo Ma Vương và Lôi Thần vội vã rời khỏi tông môn.

Nàng vừa đi chưa được nửa nén nhang, Tam Thanh và các vị trưởng lão cũng dẫn theo các đệ tử và luyện đan sư đến cửa Vạn Phật Tông.

“Tiêu Tiêu, con nhất định phải đi sao?”

Trong lòng Cung Ngọc Thành kỳ thật không muốn để Cung Tiêu Tiêu đi chút nào.

Nàng ấy là hậu bối duy nhất của Cung gia, cũng là nữ nhi duy nhất của lão ấy, tuy rằng nàng ấy đã có được Ngọc Tủy Hỏa Chủng nhưng dù sao cũng mới cải thiện thể chất chưa lâu.

Phàm gian hiểm ác, nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

“Con hiểu rõ nỗi lo lắng của phụ thân, chỉ cần Cung gia không sụp đổ, con có thể ở lại Thần Đan Các luyện đan, kiếm linh thạch, làm đại tiểu thư Cung gia, làm thiếu các chủ Thần Đan Các, cho dù tất cả mọi người có c.h.ế.t cũng không đến lượt con.”

Cung Tiêu Tiêu cúi đầu, đáy mắt ẩn hiện tia sáng phức tạp.

Nàng ấy bỗng nhớ đến những ngày tháng ở trong đại bí cảnh Cửu Trọng.

Thu Vũ Miên Miên

Nàng ấy đã được gặp đủ loại người, thiện lương có, tà ác có, chính trực có, gian trá có, những tu sĩ đó và những ngày tháng đó khiến nàng ấy bỗng nhiên nhận ra, trước kia nàng ấy chưa từng chân chính sống ở Tu Tiên giới.

Trước kia, nàng ấy luôn ở trong những thành trì phồn hoa, ở trong những căn phòng luyện đan yên tĩnh, nàng ấy dễ dàng có được danh tiếng và sự tung hô.

Nhưng mà trong mắt những người nhìn nàng ấy, thứ duy nhất nàng ấy nhìn thấy chỉ có sự hâm mộ, điều đó khiến nàng ấy cảm thấy khó chịu.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK