Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm người kia đi rồi, Đấu Gia Các buộc phải bắt đầu lựa chọn người mới.

Nhưng ai cũng biết đây đã là vòng đấu cuối, những người chưa được chọn đã không còn mong đợi gì dự định rời đi, vì vậy không thể tập hợp lại ngay lập tức. Dù có tập hợp được, tài lực cũng không bằng nhóm vừa rồi.

Những người đã kiềm chế không chạy theo mà còn ngồi lại trong Đấu Giá Các, khi quay đầu lại nhìn thì ngẩn cả người.

Bốn người vừa rồi còn khiêu khích bọn họ vậy mà lại quay trở lại, hơn nữa còn ngồi ngay bên cạnh họ.

Hai bên nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu kêu gào.

Không sao, không sao, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.

Đeo mặt nạ cũng là chuyện bình thường, mặc đồ giống nhau cũng chẳng có gì lạ.

Mà chỉ có bốn người thôi mà? Vừa rồi không phải là năm người sao?

Chắc chắn không phải cùng một nhóm!

Khi họ đang tự an ủi, ánh mắt liếc lên thấy Nghệ Phong Dao và Hách Phú Quý vui vẻ vẫy tay chào họ, với vẻ mặt như gặp lại bạn cũ.

“Chào~”

“…” Chào chú hai của ngươi.

Nhóm người nhìn bốn người, rồi lại nhìn vào trong đấu trường chỉ còn một nửa người.

Thật kỳ lạ.

Trong lòng lại vừa yêu vừa ghét là sao?

Trong phòng bao, lão già cười hả hê, nói: “Bọn oắt con này, thật sự có chút thú vị.”

Lão bộc cũng cười theo: “Khéo léo thật đấy, nhưng điều này có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Đấu Giá Các không? Dù sao những người đó đi rồi, giá cả cũng khó mà cao lên được.”

Lão giả không bận tâm, vẫy tay, cầm tách trà uống một ngụm: “Hai ngàn năm qua, Đấu Giá Các Vô Cực còn thiếu chút ít đó sao? Chẳng đáng để ý, cứ để họ chơi đi.”

Lão bộc liên tục gật đầu.

Vòng cược cuối cùng bắt đầu.

Bạch Vi và ba người còn lại ghi nhớ lời dặn của Tiểu Trúc: có dược thì chọn dược, không có thì mở lại.

Việc chọn dược cũng rất quan trọng, không chọn những loại hồi phục đầy đủ, không phải thần dược thì cũng không chọn.

Nếu không được chọn, lập tức lên võ đài, đánh xong thì dùng dược, không chỉ hồi phục mà còn có thể lấy lại những thứ đã cược.

Họ chủ yếu đánh vào việc tiêu hao sức lực mà không tốn tiền, một dược mang về hai bảo vật.

Hơn nữa, họ không phải lên võ đài một cách tùy tiện. Đối với những người như Bán bộ Hóa Thần, họ sẽ không cược, để tránh bị đánh thành tàn phế. Nhưng nếu là dưới Nguyên Anh đỉnh phong…

Có câu nói nào đó là: “Dưới Hóa Thần ta vô địch, trên Hóa Thần đổi một lấy một.”

Tóm lại, hãy liều một phen, xe đạp biến thành xe máy!

May mắn rằng trong Đấu Giá Các Vô Cực không phải lúc nào cũng tìm được những kẻ có tu vi tương đương Hóa Thần, và không may, người đánh cược cuối cùng chỉ là một Nguyên Anh trung kỳ.

Bốn người cần bàn bạc về việc ghi lại những bảo vật mà họ muốn, sau đó đặt cược.

Hiện tại, tất cả bảo vật của họ đều trộn lẫn với nhau, cần phải phân chia lại.

Mục Trì là người đầu tiên đưa tay lấy vài viên đan dược rồi đặt cược với thị nữ, sau đó ngồi một cách thoải mái, nhấm nháp những quả nho trên bàn.

Nghệ Phong Dao và Hác Phú Quý cùng lúc ngơ ngác nhìn lên hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Đã bắt đầu sao?

Thị nữ bên cạnh Mục Trì cũng xoay người, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi.

Dù có rất nhiều người rời đi, nhưng ba viên đan dược này để sỉ nhục ai đây?

Đây là cmn Đấu Giá Các Vô Cực đấy!

Dù đan dược có hiếm, nhưng không cần phải thoải mái như vậy chứ?

 

Mục Trì nhìn hai chân gác lên bàn, đầy kiêu ngạo nói: “Ta cược nhiều vậy làm gì, dù ai thắng, ta cũng phải lên võ đài, cứ để họ chơi đi.”

Giọng nói của hắn không hề che giấu, trong không gian tĩnh lặng của Đấu Giá Các, nó vang lên cực kỳ rõ ràng.

Thị nữ: “…”

Mọi người: “…”

Thật ngạo mạn, đợi đến khi hắn đánh võ đài xong rồi bị c.h.é.m thì thoải mái ngay!

Nghệ Phong Dao và Hác Phú Quý: “……”

Không cần phải phô trương như vậy đâu.

Nghệ Phong Dao thì thầm: “Nói nhỏ lại đi!”

Bạch Vi cười nhẹ, dùng Tiểu Linh Thông để giải thích cho họ.

[Là ta bảo hắn nói to như vậy, trong vòng này, phòng bao trên lầu chỉ có bốn nơi là đèn sáng, vậy là trừ đi mười hai bảo vật.]

Dù sao họ chắc chắn không thể bằng được những người trong phòng bao.

[Còn lại mười hai bảo vật, không lặp lại thì có thể chia cho bốn người, trong đấu trường vẫn có một số phú hào, nếu cả bốn chúng ta cùng chia đều đặt cược thì với tài lực của chúng ta chắc chắn không đủ.]

[Vì vậy kế hoạch của ta là đưa hầu hết bảo vật cho Nghệ Phong Dao, để hắn ta đặt cược, rồi ghi vài bảo vật tương đối không được ưa chuộng, như vậy cơ hội nhận được sẽ lớn hơn.]

[Còn ta và Hác Phú Quý có thể ghi những bảo vật mọi người đều muốn, cuối cùng Mục Trì sẽ lên võ đài, như vậy ít nhất chúng ta có thể lấy được hai bảo vật, nếu may mắn có thể được phân ba hoặc bốn!]

Nếu Mục Trì lên võ đài, chỉ cần hắn thắng thì sẽ là người đầu tiên chọn, trừ một thần dược, hai cái còn lại chắc chắn sẽ là những bảo vật mà mọi người muốn, và hai bảo vật này chắc chắn cũng sẽ được những người trong phòng bao ghi vào, như vậy sẽ làm tiêu hao cơ hội của họ.

Nhưng vì vừa rồi Mục Trì đã hô to, hắn nhất định phải thách thức người đánh cược, các phú hào sẽ phải lo lắng, không nhất định sẽ ghi vào những bảo vật đang được săn đón.

Vậy nếu họ không ghi vào bảo vật thì tốt quá, Bạch Vi và Hác Phú Quý có thể hốt ngay!

Tất nhiên, vẫn cần chút may mắn, điều này phụ thuộc vào cách ghi của người ở tầng hai và tầng ba.

Tóm lại, dù thế nào họ cũng sẽ không thua thiệt, trừ khi… Mục Trì không đánh thắng được cái người Nguyên Anh trung kỳ kia.

Bạch Vi nghĩ đến đây, nhìn về phía Mục Trì, người đang ngồi tự mãn trên ghế.

Mặc dù nhìn có vẻ không nghiêm túc, nhưng nếu nói về sức mạnh cá nhân thì hắn cũng khá mạnh, ngoài Tiêu Trường Phong ra thì chỉ có hắn.

Đừng nói hiện giờ chỉ là vượt qua một tiểu cảnh giới, mà ngay cả khi vượt qua hai tiểu cảnh giới cũng có hy vọng!

Vì vậy…

Khóe miệng Bạch Vi dưới chiếc mặt nạ khẽ cong lên.

Đội Tiểu Cường của họ chắc chắn sẽ không thua!

Hai người Nghệ Phong Dao và Hác Phú Quý ôm Tiểu Linh Thông xem một hồi, trong đầu tràn đầy nghi hoặc.

Thu Vũ Miên Miên

Cuối cùng họ đành ngẩng đầu nhìn Bạch Vi, không có ý định đấu tranh với những suy nghĩ rối rắm trong đầu nữa, mà chỉ thể hiện rõ ràng thái độ “ngươi bảo bọn ta ghi gì thì bọn ta ghi đó.”

Thị nữ đứng bên cạnh không phải không chú ý đến vật trong tay họ, nhưng thực sự không biết đó là cái gì.

Bởi vì bốn người đều che giấu rất kỹ, họ không nhìn thấy chữ trên đó, chỉ biết đó là một vật có kích thước bằng bàn tay, cũng không có khí tức gì nguy hiểm, còn về chất liệu thì chỉ là cảm nhận được mùi gỗ, càng không có gì quý hiếm.

Họ đã làm việc tại Đấu Giá Các Vô Cực, không cần nói, dù là bảo vật tuyệt thế cũng đã thấy không ít, nhưng vật mà họ đang cầm trên tay thì thật sự không nhận ra.

Khi mọi người đặt xong cược, người đánh cược bắt đầu đối kháng.

Không biết có phải vì số người trong đấu trường giảm đi một nửa hay không, mà đến khi kết thúc, bầu không khí cũng không còn nóng như trước.

Dưới ánh mắt nghi ngờ và hiếu kỳ của mọi người, thị nữ bên cạnh Mục Trì giơ cao bảng số của mình.

“Số ba mươi— Chu Chu Hiệp thách đấu người đánh cược!”

“Quả nhiên, cuối cùng hắn vẫn lên võ đài.”

“Ngươi có thấy nhóm năm người họ không? Sao họ lại che giấu khí tức tốt như vậy, chẳng lẽ mỗi người đều có bảo vật?”

“Không biết nữa, một nhóm người trông có vẻ như bị bệnh.” Người nói là một người ngoại tộc, sắc mặt trông rất tệ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK