Sau khi Cung Tiêu Tiêu nuốt Ngọc Tủy Hỏa Chủng, toàn thân nàng ấy phát ra ánh sáng đỏ, mày nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi.
Ở cửa, hai nhóm tu sĩ bước vào, một nhóm là tán tu Trung Châu bị gài bẫy trong màn sương trắng trước đó, còn một nhóm là người của Công Thiên Tinh đến từ Nam Châu.
Nghệ Phong Dao thấy tình thế không ổn, lập tức bế Cung Tiêu Tiêu lên, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.
“Ồ, chẳng phải đây là thiên tài của Trung Châu sao?” Ánh mắt đám tán tu đầy vẻ chế giễu.
Một người nhìn về phía hồ Ngọc Tủy, sau đó quay sang nhìn Cung Tiêu Tiêu, cười lạnh: “Thật sự không uổng công đến đây mà, Ngọc Tủy Hỏa Chủng ở đây, kẻ thù cũng ở đây, còn có thêm một người của Cung gia.”
Những đứa nhóc này đã khiến bọn họ thê thảm ở bên ngoài, bây giờ cơ hội đến tay thì nhất định phải làm cho chúng trả giá.
Khương Trúc liếc nhìn cửa, miệng chép một tiếng.
Họ có cái vận khí chó má gì thế này?
Từ lúc bước vào bí cảnh này, vận may chưa bao giờ đứng về phía họ, ông trời thật sự là muốn thêm tuyết vào giữa mùa đông sao.
Cửa lại xuất hiện thêm một nhóm người nữa, là người Hạ gia từ Bắc Châu. Bọn họ thấy tình cảnh trong cung điện cũng không vội vàng bước vào, có vẻ như đang chờ thời cơ hành động.
Trương Đồng nhăn mặt, cau mày: “Đầu bò ca không được rồi, sao người nào cũng để lọt vào đây!”
Có vẻ sắp có một trận ác chiến, Nghệ Phong Dao bèn ném hết đan dược cho mấy người.
Bùa chú trên người bọn họ thực ra đã gần hết, chỉ còn lại vài tấm phù truyền tống, trận chiến với Thực Huyết Ngao đã tiêu tốn của họ quá nhiều.
Trong lúc đó, đám tán tu kia đã chủ động đến gần Hạ gia, chẳng ngoài việc hợp tác để tiêu diệt đám nhóc kia.
“Vài vị tiểu hữu bên này có muốn hành động cùng chúng ta không? Xong việc sẽ chia phần cho các ngươi một phần.” Mộ tên tán tu nói, mắt nhìn về phía Công Thiên Tinh và nhóm của hắn, vẻ mặt đầy tự tin.
Thấy đối phương một lúc lâu cũng chưa lên tiếng, tưởng rằng họ chê ít đồ, tán tu kia lại nhấn mạnh: “Tiểu hữu là người ngoại châu phải không? Các ngươi chắc không biết đám này là ai, bọn chúng đều là đệ tử của đại tông, trên người chắc chắn có nhiều thứ quý giá.”
“Hơn nữa, cô nương kia là Cung Tiêu Tiêu, Cung gia nổi tiếng là giàu có, chỉ cần bắt được nàng ta cũng lấy được không ít lợi lộc.”
Người Hạ gia lúc này cũng lên tiếng: “Huống chi mọi người đến đây chẳng phải vì truyền thừa chủng tộc sao? Bây giờ không giải quyết bọn chúng, sau này bọn chúng chắc chắn sẽ can thiệp, các ngươi nên nghĩ kỹ.”
Người Hạ gia không quá quan tâm đến của cải linh thạch, nếu là người khác họ đã quay lưng đi rồi.
Nhưng đây là đám người Trung Châu.
Trước khi vào Thiên Thủy Nhất Sắc, bọn họ đã thấy được sự lợi hại của nhóm này. Nếu không nhân cơ hội g.i.ế.c bọn họ, sau này sẽ rất khó đối phó.
Dù sao mỗi người trong bọn họ đều là thiên tài, ai biết đâu có thể được truyền thừa chủng tộc chọn trúng.
Công Thiên Tinh cùng vài người nhìn về phía đám thiên tài Trung Châu đang đánh nhau với con bọ cạp đuôi lớn.
Trong lòng nghĩ, quả nhiên bọn họ có thể đánh được cả Nguyên Anh.
Thấy đám tán tu vẫn muốn kéo họ lại để bàn bạc kế hoạch hợp tác tiêu diệt đám thiên tài kia, Quảng Ngọc Hoàn lộ vẻ khó chịu, nói: “Các ngươi thích thừa nước đục thả câu thì cứ làm, dù sao ta cũng không làm được chuyện này, đừng kéo ta vào.”
Bọn họ muốn thắng, nhưng phải là đấu công bằng một đối một, như thế mới xứng đáng.
Còn việc này thì tính là gì?
Làm kẻ tiểu nhân sao?
Đã là thiên tài của các châu, tất nhiên ai cũng tự cho mình là bất phàm.
Hà tất phải dùng những thủ đoạn như thế.
Người Hạ gia lạnh lùng nhìn về phía những người khác: “Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Công Thiên Tinh cười nhẹ: “Nếu truyền thừa chủng tộc chọn bọn họ, thì chứng tỏ thiên phú của họ cao hơn, việc này không thể cưỡng cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-168-hy-vong-cac-nguoi-co-the-song-sot-den-cuoi-cung.html.]
“Chúng ta sẽ không tham gia, các ngươi cứ tự nhiên.”
Người Hạ gia lạnh lùng rời ánh mắt, rút vũ khí tiến tới bao vây giữa điện, đám tán tu bực bội mắng vài câu, liếc mắt nhìn họ với vẻ khó chịu rồi cũng theo sau.
Thu Vũ Miên Miên
Tiếng động ở phía bên kia tất nhiên Khương Trúc và những người khác cũng nghe thấy.
“Cảm ơn.”
Trước khi rời đi, Công Thiên Tinh vẫy tay nói: “Hy vọng các ngươi có thể sống sót đến cuối cùng, để chúng ta có thể đường đường chính chính mà đấu một trận.”
Khương Trúc cười đáp: “Chắc chắn.”
Sau khi đám người đó rời đi, cuộc chiến giữa ba nhóm chính thức bắt đầu.
Đám tán tu và người Hạ gia dường như biết Cung Tiêu Tiêu là đối tượng mà họ phải bảo vệ, liên tục tấn công về phía Nghệ Phong Dao, còn con bọ cạp đuôi lớn cũng luôn truy đuổi Cung Tiêu Tiêu.
Từ trong thiên điện đánh ra ngoài rồi lại đánh vào trong, tóm lại là Nghệ Phong Dao chạy đến đâu, bọn chúng đánh đến đó.
Hạ Thái thừa lúc những người khác bận rộn ngăn cản Tiêu Trường Phong, định lao đến tấn công bất ngờ, nhưng lại bị Bạch Vi đá bay, đập mạnh vào bức tường phía sau.
Người phía sau chưa kịp tiến lại gần thì đã nghe thấy một tiếng giòn vang.
Tiêu Trường Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích, cũng không thấy hắn ta ra tay, nhưng trên lưỡi kiếm của hắn ta có một dòng m.á.u đang chảy xuống, nhỏ thành từng giọt trên mặt đất.
Người đang chặn Bạch Vi liền thấy trên cổ mình xuất hiện một vệt đỏ, chỉ trong chốc lát, m.á.u phun ra ào ạt.
Bảy người phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, mà mỗi người đều có thể cầm cự được bốn đến năm người.
Quả nhiên là vô cùng khó đối phó.
Hạ Thái đứng dậy, xoa xoa ngực, vẻ mặt dữ tợn: “Bắt lấy Cung Tiêu Tiêu!”
Hơn mười tán tu giữ chân Tiêu Trường Phong và Mục Trì, khiến họ không thể phân thân, Bạch Vi và Trương Đồng bị con bọ cạp đuôi lớn quấn lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Hạ gia ồ ạt lao về phía Nghệ Phong Dao.
Nghệ Phong Dao chỉ mới là Trúc Cơ hậu kỳ, không thể chống lại những đợt tấn công liên tiếp của đám tu sĩ Kim Đan, cuối cùng ôm lấy Cung Tiêu Tiêu rồi ngã xuống đất.
Hạ Thái lao tới trước mặt hắn ta, vung nắm đấm, cú đ.ấ.m mang theo sức mạnh toàn diện của Kim Đan hậu kỳ, tiếng gió rít lên từng cơn.
“Chết đi—!”
Nghệ Phong Dao không thể tránh kịp, định ném Cung Tiêu Tiêu ra ngoài thì đột nhiên một bóng đen lướt qua trước mắt.
“Đi.” Khương Trúc nghiến răng, nhả ra một chữ.
Nghệ Phong Dao ôm Cung Tiêu Tiêu đứng dậy, không quay đầu mà lao thẳng ra khỏi cung điện. Vừa chạy tới hành lang, hắn ta nghe thấy một tiếng nổ lớn phía sau.
Hắn ta khựng lại trong chốc lát, nhưng không hề giảm tốc độ.
Những người Hạ gia định đuổi theo Nghệ Phong Dao nhưng bị Tiêu Trường Phong và những người khác cản lại.
Chân Khương Trúc ma sát trên mặt đất tạo ra một vệt dài, cuối cùng cả người bay ra khỏi thiên điện, rồi đ.â.m sầm vào bức tường có khắc bích họa, khóe miệng trào ra một dòng m.á.u tươi.
Trong nháy mắt, mặt tường nứt tạo ra mấy vết rạn.
Hạ Thái từ thiên điện bước ra, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá của người trên cao, ra vẻ như đang bình phẩm về điều gì đó: “Bảy người các ngươi có thể chống cự được với ba mươi tu sĩ Kim Đan chúng ta lâu như vậy, lại còn để một người chạy thoát, ta phải thừa nhận rằng các người rất tài năng. Nhưng chỉ Kim Đan sơ kỳ thôi thì vẫn xa mới đủ.”
“Các người đã cố hết sức, nhưng đáng tiếc, không thể để một người nào chạy thoát, nếu không, rắc rối của ta sẽ lớn đấy.” Hạ Thái nhẹ nhàng nói, rồi vòng qua Khương Trúc, đi thẳng về phía hành lang bên ngoài.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, mỗi lúc một xa dần.
Khương Trúc trượt từ trên tường ngã xuống đất, quỳ một gối, thở hắt ra một hơi, khẽ nói: “Không đủ? Đúng là tự dát vàng lên mặt mình.”
Trong hành lang tối tăm đột nhiên một luồng kim quang bừng sáng, khiến Hạ Thái đang rời đi cũng phải quay đầu lại nhìn.
Khương Trúc khẽ cúi đầu, cả người lơ lửng giữa không trung, kim quang tỏa ra rực rỡ, mái tóc đen tung bay phía sau nàng.