Mấy người Trình Xung theo sau, nhìn đám thiếu niên này truy đuổi vui đùa, tâm trạng áp lực vì không đi ra được cũng dịu đi vài phần.
Bọn họ đi một lát lại đến một ngã ba.
“Lại một ngã ba? Vừa rồi đã đi qua hai ba cái rồi.”
Trương Đồng sờ cằm, thuận miệng nói bừa: “Ta đoán đi bên này.”
Khương Trúc im lặng nắm chặt cổ áo hắn ta, đi đến nơi mình khắc dấu hiệu, chỉ chỉ.
Nơi đó đã khắc hai ký hiệu hình dạng khác nhau, đại diện hai con đường bọn họ đã đi qua.
Lúc này bọn Trình Xung mới thấy, khi bọn họ đùa giỡn, nàng cũng không quên khắc dấu ấn.
Nghệ Phong Dao lại gần nhìn thoáng qua ký hiệu, hỏi: “Đây là ý gì?”
Khương Trúc nói: “Hoặc là đi chính giữa, hoặc là đi bên phải.”
“Tùy tiện chọn một ngã?”
Lúc này Hầu Tử ca đột nhiên nằm sấp trên mặt đất, Trình Xung lập tức ra hiệu mọi người yên tĩnh.
Thính lực của Hầu Tử ca hơn người, hơn nữa kiến thức uyên bác, đây cũng là nguyên nhân dù hắn ta chỉ có tu vi Trúc Cơ, lại có thể ở lại trong đội ngũ của Trình Xung.
“Bên phải có sáu người chạy tới, còn có một đàn bò sát, số lượng rất nhiều, tốc độ rất nhanh, nửa nén hương nữa sẽ đến ngã ba.”
“Chết tiệt, vậy còn chờ gì nữa, đi giữa thôi.” Mục Trì biến sắc, lập tức chạy vào con đường chính giữa, những người khác theo sát phía sau.
Chạy một lát, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh từ ngã ba truyền đến, tiếp theo là tiếng bò sát rào rào.
Đó là âm thanh từ vách tường đá bên cạnh truyền đến.
Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ bên kia đã bị bò sát chiếm lĩnh.
“Hầu Tử ca, ngươi có thể nghe ra là thứ gì không?”
“Đại khái là thực huyết ngao.”
Mọi người nghe xong, đều chạy nhanh hơn.
Thực huyết ngao nổi tiếng là linh thú quần cư, số lượng ít nhất cũng phải ngàn vạn con, mười con thực huyết ngao trưởng thành có thể ăn thịt một người.
Nghe nói đàn thực huyết ngao Trúc Cơ kỳ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con linh thú Nguyên Anh kỳ, phần lớn là bị ấu trùng chui vào gặm sạch nội tạng mà chết.
Hơn nữa thực huyết ngao vương có thể mọc cánh, cực kỳ khó giết.
“Chết tiệt, chưa chạy được bao xa lại là ngã ba? Muốn vây c.h.ế.t chúng ta sao?”
Khương Trúc thở hổn hển, nhìn về phía vách đá, phía trên không có ký hiệu.
Đây là một con đường hoàn toàn mới.
“Làm sao bây giờ? Chọn đại một ngã?”
Bọn họ đã đi trong mê cung rất lâu, cũng đại khái mò ra chút ít quy luật.
Trong mê cung có vô số thông đạo, chỉ cần đi nhầm sẽ gặp phiền phức, ví dụ như người đá, ví dụ như thực huyết ngao, có lẽ còn có nhiều thứ càng đáng sợ hơn.
Tóm lại, những tu sĩ đi thám hiểm như bọn họ đi nhầm đường càng nhiều, thứ bị thả ra cũng càng nhiều.
“Mọi người tới xem.” Khương Trúc gọi mọi người.
“Trên tươngf đá có chút vết ma sát, bình thường mà nói, nếu như áp sát vào tường, càng về sau lực ma sát càng nhỏ. Vì thế nên hẳn là từ bên trong bị đánh bay ra.”
Trương Đồng bừng tỉnh: “Vậy con đường này không thể đi.”
Mọi người lần lượt chạy đến ba con đường còn lại để quan sát.
Bạch Vi chỉ vào bên trái nói: “Bên này còn chưa có ai đi qua, không có bất cứ dấu vết gì, hơn nữa linh lực rất tinh khiết, không có thứ gì hỗn tạp.”
“Con đường này đã có người đi qua nhưng không có dấu vết đi ra.”
Bây giờ bọn họ có hai lựa chọn, một là đi con đường đã có người đi qua, bọn họ không đi ra, không biết là đã tìm được lối ra hay chưa, cũng có thể là còn chưa gặp phải nguy hiểm gì, hoặc là toàn quân đã bị diệt, một lựa chọn khác là đi con đường hoàn toàn mới.
Âm thanh rào rào phía sau càng lúc càng lớn, đoán chừng là đám người kia đang chạy về phía này.
Bọn họ chỉ có một lần lựa chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-158-chung-ta-chi-co-mot-con-duong-chet.html.]
“Hai con đường đều rất nguy hiểm, tùy tiện chọn một ngã đi, Trình đại ca, mọi người chọn đi.” Khương Trúc nói.
Trình Xung nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử lắc đầu, tỏ vẻ mình không nghe ra gì.
“Vậy đi bên này.”
“Đi.”
Sau khi chọn xong, một đám người nhanh chóng chạy về phía con đường đã có người đi qua.
Chưa đến nửa nén hương, ba tu sĩ người đầy m.á.u chạy tới ngã ba mà bọn Khương Trúc vừa đứng, phía sau là một đàn thực huyết ngao đen kịt.
Trên mặt đất, trên vách tường đá, đâu đâu cũng là thực huyết ngao, dày đặc không một kẽ hở, chúng phát ra tiếng kêu chói tai, chồng chất lên nhau, như sóng biển ào ạt lao về phía ba người.
Ba người hoảng sợ tột độ, dùng hết sức lực chạy về phía trước.
Đột nhiên từ phía sau bay tới một con côn trùng màu đen cực lớn, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt ba người.
Ba người bị buộc phải dừng lại, thực huyết ngao vương há miệng lộ ra răng nanh khiến bọn họ sợ đến mức run rẩy, nước mắt lẫn với m.á.u chảy xuống khuôn mặt đầy bụi bẩn.
“A a a, đừng tới đây, đừng tới đây.”
“Cứu mạng, cứu ta—”
Một con ấu trùng lao vào người nọ, nhanh chóng bò tới mắt, cắn một cái, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Phút chốc người kia kêu thảm thiết, che mắt, ngã lăn ra đất.
Hai người còn lại nhìn thấy ấu trùng đang ngọ nguậy trong da thịt đồng bạn, khó khăn nuốt nước miếng, run rẩy lùi về phía sau.
Càng ngày càng nhiều thực huyết ngao bò lên người kia, chúng nó cắn xé da thịt, gặm nhấm xương cốt, chui vào trong ăn nội tạng.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất không còn một mảnh xương.
Hai người còn lại lùi tới vách tường đá, không còn đường lui, đều hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hai chân không ngừng đạp loạn xạ.
“A a a a a—”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng chân trời, khiến người ta sởn tóc gáy.
Bên kia, đám người Khương Trúc đi tới một nơi tối đen như mực, đám người đều nhẹ tay nhẹ chân, sợ kinh động đến thứ gì đó.
Linh hỏa trong tay Khương Trúc tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Cung Tiêu Tiêu và Nghệ Phong Dao mỗi người cầm một viên dạ minh châu, miễn cưỡng chiếu sáng con đường phía trước trong phạm vi năm mét.
Không biết vì sao con đường này càng đi càng tối, hơn nữa vô cùng yên tĩnh, ngay cả một chút gió cũng không có.
Bạch Vi nhỏ giọng hỏi: “Sao ta cảm thấy càng đi càng ẩm ướt, các ngươi có thấy dính dính không?”
“A a a a a—”
“A a a, sao vậy?”
Cung Tiêu Tiêu và Nghệ Phong Dao ở giữa đồng thời sợ hãi nhảy dựng lên, mọi người cũng bị tiếng kêu của hai người dọa giật mình.
“Tiêu Tiêu, ngươi dọa c.h.ế.t ta!” Nghệ Phong Dao vỗ ngực, hồn vía lên mây.
Cung Tiêu Tiêu dùng sức đá chân, giống như muốn đá văng thứ gì đó, hoảng sợ chưa dứt chỉ vào chân tường: “Có thứ gì đó, ở đó có thứ gì đó.”
Khương Trúc giơ linh hỏa đi tới: “Là xương trắng, thứ dính trên đó là... dịch nhờn?”
Hầu Tử ca đi tới nói: “Hình như là nước dãi của thứ gì đó.”
“Nước dãi?!” Bạch Vi rùng mình: “Ghê tởm quá.”
“Hay là chúng ta quay lại?” Mục Trì nói.
Thu Vũ Miên Miên
Xem ra bọn họ đã chọn sai đường rồi.
Hầu Tử ca nói: “Quay lại sẽ gặp phải thực huyết ngao, lúc này chúng đã đến ngã ba rồi.”
“A? Vậy chẳng phải chúng ta chỉ có một con đường chết?”
Trình Xung dẫn đầu đi về phía trước: “Tiếp tục đi, không còn lựa chọn nào khác.”
Càng đi tiếp, dịch nhờn càng nhiều, ban đầu chỉ là ở góc tường, sau đó lan ra khắp mặt đất, không có chỗ đặt chân, chỉ có thể chịu đựng ghê tởm mà bước qua.