Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Tịch và Thiền Tâm tranh nhau đỡ lấy Độ Chân đang ngã xuống, các đệ tử khác cũng nâng Đạo Toàn và Tô Kha lên.

Bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa linh lực lại vô cùng sung túc, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi sương mù, đến một nơi an toàn.

“Tình hình của bọn họ thế nào rồi?” Huyền Tịch hỏi.

Trong số bọn họ, người duy nhất biết chút ít y thuật chính là Thiền Tâm nhưng hắn dù sao cũng không phải luyện đan sư, chỉ có thể tạm thời dùng linh lực và đan dược để duy trì, không để thương thế của bọn họ tiếp tục trở nặng.

Thiền Tâm nặng nề nói: “Phải nhanh chóng đưa bọn họ trở về Tu Tiên giới, kinh mạch của bọn họ đều bị tổn thương, đặc biệt là Độ Chân sư huynh, huynh ấy bị ma khí xâm nhập vào cơ thể, tình hình rất không ổn.”

Phàm gian ngay cả một gốc linh dược cũng không có, hoàn toàn không thể chữa thương cho bọn họ.

Trưởng lão Thương Huyền vội vàng gọi năm đệ tử đến, để bọn họ hộ tống ba người Độ Chân trở về, đồng thời dặn dò: “Đem tin tức của vương triều Tề Thánh về, Tông Chủ sẽ có quyết định.”

Sau khi năm người kia rời đi, sắc mặt trưởng lão Thương Huyền trở nên ngưng trọng.

Bọn họ cũng không phải trực tiếp đến vương triều Vân Tần.

Sau khi rời khỏi Tu Tiên giới, trên đường bọn họ gặp phải người của vương triều Tề Thánh đang chạy trốn, tình huống của bọn họ cũng giống hệt như vương triều Vân Tần.

Xem ra Ma tộc muốn biến toàn bộ Phàm gian thành nơi sản xuất ma vật cho bọn chúng!

“Tất cả đệ tử nghe lệnh, theo ta đi điều tra xung quanh, cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, cũng không thể để cho bọn chúng tùy tiện ra ngoài bắt người được.”

Nghe vậy, các đệ tử lập tức đứng dậy: “Vâng!”

Tu Tiên giới, Cung gia.

Vạn Thú Đồ Phổ không ngừng tản ra d.a.o động linh lực mạnh mẽ, xung quanh có sáu người ngồi, trên người bọn họ đều tản ra vầng sáng mạnh yếu khác nhau, linh lực ngập trời xuyên qua mái nhà, hội tụ trên người bọn họ.

Không biết qua bao lâu, một tiếng phượng hót vang vọng như từ thời viễn cổ truyền đến, toàn thân Trương Đồng như được bao phủ trong biển lửa.

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc ngồi trên một đóa sen vàng khổng lồ, vô số đóa sen vàng nở rộ khắp mật thất, trên đỉnh đầu là một Thụy thú toàn thân trắng muốt như tuyết, thân sư tử, có hai cánh và hai sừng.

Giữa một mảng phật quang màu vàng kim xen lẫn bốn luồng sáng với màu sắc khác nhau, sau lưng Mục Trì, Bạch Tử Mục, Nghệ Phong Dao và Bạch Vi lần lượt hiện ra hư ảnh Bạch Hổ, Lân Xà, Côn Bằng và Cửu Sắc Lộc.

Cung Ngọc Thành đứng ở cửa, không khỏi cảm thán một tiếng.

Tàn quyển so với bản đầy đủ của Vạn Thú Đồ Phổ còn khó lĩnh ngộ hơn gấp trăm lần, vậy mà đám thiên tài này chỉ trong vòng chưa đầy hai ngày đã lĩnh ngộ được thần thông mà cổ thú ban tặng.

Lão ấy đang cảm thán trong lòng, đột nhiên cảm thấy linh lực xung quanh vô cùng hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cảnh tượng bốn người bọn họ cùng lúc đột phá.

Ngoại trừ Nghệ Phong Dao và Mục Trì, những người khác đều đang ở trung tâm của cơn bão linh lực.

Cách đây không lâu Nghệ Phong Dao vừa mới đột phá, hơn nữa còn là liên tiếp đột phá hai cảnh giới, tất nhiên không thể dễ dàng đột phá thêm lần nữa, còn Mục Trì, hắn là vì muốn trùng kích Nguyên Anh kỳ, tuy rằng không đột phá nhưng cũng đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong, chỉ cần một chút cơ hội nữa là có thể đột phá.

Vì để tránh bị ảnh hưởng bởi linh lực d.a.o động, Nghệ Phong Dao và Mục Trì đứng lên, đi đến đứng cùng Cung Ngọc Thành.

“Tiêu Tiêu thế nào rồi? Ngọc Tủy Hỏa Chủng có tác dụng không?”

Cung Ngọc Thành không ngờ tới lúc này bọn họ còn có tâm trạng hỏi đến nữ nhi nhà mình: “Làm phiền các vị tiểu hữu quan tâm rồi, Ngọc Tủy Hỏa Chủng rất có tác dụng, con bé đã bắt đầu theo các vị trưởng lão tu luyện luyện thể, tuy rằng không bằng các vị thiên phú hơn người nhưng cũng coi như có chút năng lực tự bảo vệ mình.”

Nói đến đây, lão ấy không giấu được vui mừng: “Đúng rồi, thù lao của các vị Cung mỗ đã sớm chuẩn bị xong.”

“Chuẩn bị xong rồi? Ở đâu?” Vừa rồi còn đang ngồi đột phá, vậy mà trong chớp mắt Khương Trúc đã xuất hiện trước mặt Cung Ngọc Thành, hai mắt sáng rực nhìn lão ấy.

Nghệ Phong Dao trợn mắt há mồm chỉ về phía xa: “Không phải chứ, không phải vừa rồi ngươi còn đang ngồi tu luyện sao? Sao trong nháy mắt đã... Hả?”

Khóe miệng Mục Trì giật giật: “Trúc Tử một nghèo hai trắng thật đáng sợ mà, vừa nghe đến linh thạch là hai mắt sáng rực.”

Khương Trúc thâm trầm nói: “Các ngươi vốn dĩ không hiểu được nỗi khổ của ta, chờ đến khi các ngươi bằng tuổi ta thì sẽ hiểu.”

Nghệ Phong Dao và Mục Trì cười gượng gạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-186-cho-den-tuoi-cua-ta-cac-nguoi-se-hieu.html.]

E là phải đợi bọn họ đầu thai một kiếp nữa mới có thể hiểu được.

Nhìn thấy ánh mắt thúc giục của Khương Trúc, Cung Ngọc Thành lau mồ hôi lạnh, lấy ra mấy cái túi trữ vật vô cùng tinh xảo đưa cho bọn họ: “Đây, tất cả ở trong này.”

Khương Trúc lập tức vui vẻ ra mặt, nhận lấy túi trữ vật thuộc về mình không ngừng kiểm tra.

Nhiều linh thạch quá!

Hơn nữa còn là linh thạch cực phẩm!

Tốt quá, nhiều như vậy, thật yên tâm.

Lúc này, mấy người Trương Đồng cũng đã đột phá xong.

Cung Ngọc Thành rất hào phóng, không chỉ đưa thù lao đã ước định trước đó, còn tặng thêm rất nhiều đan dược và thiên tài địa bảo.

Ngay cả người giàu có như Nghệ Phong Dao cũng không khỏi cảm thán sự hào phóng của Cung gia.

“Còn thù lao của tiểu hữu Tiêu Trường Phong, phiền các vị chuyển giúp Cung mỗ, Cung gia hoan nghênh hắn ta đến để lĩnh ngộ Vạn Thú Đồ Phổ bất cứ lúc nào.”

“Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ chuyển lời.” Đoàn người Nghệ Phong Dao chào tạm biệt Cung Ngọc Thành rồi rời đi.

Ra khỏi Cung gia, bọn họ phát hiện trên đường có rất nhiều người, náo nhiệt hơn rất nhiều so với ngày thường, hỏi thăm một chút mới biết thì ra hôm nay là ngày đấu giá Tiểu Linh Thông đợt ba.

Bây giờ, buổi đấu giá vừa kết thúc, vì thế nên trên đường mới có nhiều người như vậy.

Tiểu Linh Thông đợt đầu tiên chỉ có hai ngàn cái nhưng đến đợt hai và đợt ba thì số lượng đã tăng lên rất nhiều, cộng lại gần mười vạn cái.

Trong khoảng thời gian này, vì để trả nợ, Khương Trúc ngày đêm không ngừng luyện khí, nàng chỉ phụ trách luyện chế phần lõi phức tạp nhất, những bộ phận khác đều giao cho các luyện khí sư khác trong Luyện Khí Các, vì thế nên tuy rằng rất mệt nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Nào ngờ, nàng liều mạng như vậy, Luyện Khí Các cũng dốc hết sức lực, tăng ca ngày đêm, chỉ trong vòng hơn ba tháng đã luyện chế xong toàn bộ số lượng.

Cho nên bây giờ ngay cả những tán tu có chút tiền cũng có thể mua được Tiểu Linh Thông, tùy tiện đi trong Hoàng thành cũng có thể nhìn thấy rất nhiều người đang cầm Tiểu Linh Thông nghiên cứu.

Cứ theo đà này, Tiểu Linh Thông sẽ nhanh chóng được bán rộng rãi khắp Tu Tiên giới, e là đến đợt bốn sẽ không cần dùng hình thức đấu giá nữa.

“Đúng rồi, không phải Trúc Tử nói sẽ ưu tiên luyện chế cho chúng ta sao?”

Trương Đồng nhìn Khương Trúc lộ ra tám cái răng trắng: “Tất cả mọi người đều có, vì sao ta còn chưa có trong tay?”

Bạch Vi vỗ đầu: “Đúng vậy, ta quên mất vụ này rồi, Trúc Tử, đồ của ta đâu?”

Mục Trì vô tình bổ sung: “Tất cả mọi người đều có, chỉ có chúng ta là không có, một tiểu đội thì tất cả mọi người đều không có, hơn nữa rõ ràng người phát minh lại ở ngay trong tiểu đội chúng ta, nói thật, nói ra cũng không ai tin.”

Nghệ Phong Dao chớp chớp mắt, giả vờ cười: “Có đồ tốt, ngươi trước tiên nghĩ đến người ngoài đúng không, không hề nói tình riêng chút nào.”

Bạch Tử Mục luôn luôn bàng quan cũng mở miệng: “Chuyện này xác thực nói không được.”

Khương Trúc xấu hổ cười khan hai tiếng.

Nói ra thì chính nàng cũng còn chưa có, toàn thân trên dưới chỉ có một khối tông bài bị đào thải.

Trông thấy mấy người Mục Trì bắt đầu xoa tay, Khương Trúc lập tức nhận thua: “Ta đây không phải mỗi ngày đều bận rộn sao, nếu không bây giờ ta luyện cho các ngươi mấy cái thế nào?”

Lúc này nàng thật sự bận rộn nên quên mất.

Mấy người Mục Trì làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy, đang định vây quanh Khương Trúc, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận quen thuộc:

“Để ta tìm được các ngươi rồi! Mụ nội nó, ta nhất định phải đánh c.h.ế.t mấy tên vô ơn các ngươi mới được.”

Động tác của mấy người dừng lại, không nói một lời đã bắt đầu chạy như điên về phía trước, nào còn hơi sức đâu mà quan tâm đến Tiểu Linh Thông Đại Linh Thông gì nữa.

Bọn họ không cần quay đầu cũng biết là ai.

Giọng nói này, ngoại trừ tên Hóa Thần ca thần kinh kia còn có thể là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK