Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu: "Quả nhiên truyền thừa chủng tộc chọn người Trung Châu!"

"Nhưng tại sao người nọ lại có vẻ không tình nguyện lắm, sao còn chạy về? Thật hồ đồ! Đó là truyền thừa chủng tộc đấy!"

Người nam nhân kéo Cung Tiêu Tiêu nhìn chăm chú vào Khương Trúc, như thể đang ngạc nhiên, sau một lúc, trong mắt hắn lại có chút rối rắm.

Nếu hắn không ra tay, hắn sẽ không nhận được truyền thừa từ Ma Vương, nhưng nếu hắn ra tay ngay bây giờ thì sẽ rất bất lợi cho những hành động tiếp theo của mình.

Người nam nhân càng nghĩ càng thấy phiền.

Hắn thật ngu xuẩn, vậy mà lại để mình bị kẹt dưới ngai vàng!

Biết vậy thì hắn đã để bọn họ tự giải quyết, không cần phải chen chân vào.

Quên đi, truyền thừa của Ma Vương quan trọng hơn, dù sao về sau sẽ có tác dụng rất lớn.

Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay thì Lôi Thần đã bay ra khỏi vỏ kiếm, chắn trước mặt Khương Trúc.

Lôi Thần thở dài trong lòng.

Quả nhiên không ai muốn bỏ lỡ thông linh hồn phách, cho dù nàng có linh căn hỗn tạp cũng không thể ngăn được nỗi chấp niệm phi thăng của vạn vật trên thế gian.

Truyền thừa chủng tộc trong nháy mắt va chạm với Vạn Quân Kiếm, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, luồng không khí dâng lên từ mọi hướng, thổi mạnh đến mức Khương Trúc chỉ có thể mở hé mắt.

Dường như nàng nhìn thấy một bóng người trên thân Vạn Quân Kiếm.

“Nàng đã có truyền thừa chủng tộc rồi, ngươi có thể chọn người khác.” Lôi Thần không chắc mình có thể chống đỡ được hay không, bởi lẽ sức mạnh của nó chỉ còn chưa đầy một phần mười.

Truyền thừa chủng tộc không chịu bỏ cuộc, vẫn không ngừng va chạm, Vạn Quân Kiếm bị áp chế chặt chẽ, khi sắp đụng phải Khương Trúc, một luồng hồng quang đột nhiên lóe lên từ chiếc giỏ nhỏ bên hông nàng.

Có vẻ như đám truyền thừa chủng tộc kia sợ hãi điều gì đó, vội vàng bỏ chạy, quay về phía Tiêu Trường Phong.

Thấy vậy, nam nhân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, tâm trạng vui vẻ ném Cung Tiêu Tiêu cho Trương Đồng.

"Đón người này, ta không thể để các ngươi uổng công nhận người lão đại này, ta sẽ bảo vệ người này." Nói xong, hắn đi đến trước mặt Tiêu Trường Phong đang hôn mê, ý của hắn đã rất rõ ràng.

Những người xung quanh nhìn thấy điều này thì lập tức dập tắt tâm tư, chỉ dám đứng bên cạnh nhìn.

Trương Đồng lập tức tiến lên nịnh nọt hắn: "Tiền bối uy phong!!"

Người nam nhân ngẩng đầu, vỗ vai hắn ta, vẻ mặt đầy tự mãn nói: "Đúng vậy, ta đã nói rồi, đi theo ta ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt."

Thu Vũ Miên Miên

Mà Khương Trúc bị chuyện ban nãy làm chậm trễ, không nắm được cơ hội đút đan dược cho Nghệ Phong Dao.

Khi bị buộc phải rút về, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt đẫm.

Dưới lôi kiếp có thiên uy, khiến việc di chuyển cực kỳ khó khăn, may mắn thay, nàng đã là Kim Đan, nếu là Trúc Cơ thì thậm chí tới gần cũng không được.

Sau khi chờ thêm một tia sét nữa, Khương Trúc chịu đựng uy áp nặng nề, nhanh chóng chạy tới, bí mật truyền một chút sinh mệnh lực cho Nghệ Phong Dao.

"Đến lượt ta, Trúc Tử, ngươi nghỉ ngơi đi." Mục Trì đi tới, cầm lấy đan dược trong tay Khương Trúc, nhìn chằm chằm Tử Lôi, đợi cơ hội hành động.

Khương Trúc lau mồ hôi, nói: "Được."

Khi Nghệ Phong Dao bị sét đánh, Mục Trì và những người khác thay phiên nhau tiến lên nhét đan dược vào miệng hắn ta.

Tám tia Tử Lôi đánh xuống, bên ngoài cơ thể Nghệ Phong Dao bị đốt cháy hoàn toàn, nhưng đám người Khương Trúc biết bên trong hắn ta vẫn ổn.

Thế là đủ rồi.

"Đoàng, đoàng, đoàng—"

Tia Tử Lôi cuối cùng tích tụ trong thời gian dài, dày khoảng cánh tay em bé, màu tím sậm gần thành đen.

Người nam nhân nhìn thấy sự lo lắng của Khương Trúc và những người khác thì cười thầm.

Tia Tử Lôi mạnh mẽ đánh trúng người trên mặt đất, lúc này, Nghệ Phong Dao vốn đã hôn mê bất tỉnh bỗng mở mắt.

"Trời ơi! Trúng một phát này chẳng phải sẽ thành tro bụi sao?"

Tuy nhiên trong khoảnh khắc tia Tử Lôi tiếp xúc với Nghệ Phong Dao, nó lại biến mất một cách thần kỳ trong không trung, Nghệ Phong Dao duỗi tay ra, tia sáng dịu nhẹ cuối cùng thuộc về truyền thừa trên người hắn ta cũng hoàn toàn biến mất.

! ! !

“Ôi trời, ôi trời, ôi trời.” Mọi người có mặt đều kinh ngạc đứng im tại chỗ.

"Tia Tử Lôi kia đi đâu rồi?!"

Khi câu hỏi vừa dứt, tia Tử Lôi vốn đã biến mất đột nhiên “đoàng” một tiếng giáng xuống mặt đất cách đó mười thước.

“Ôi ôi ôi ôi ôi!” Khương Trúc lập tức che miệng lại.

"Nghệ Phong Dao, truyền thừa của huynh quá tuyệt, quá tuyệt, quá tuyệt vời!" Bạch Vi chạy về phía Nghệ Phong Dao, ôm lấy hắn ta, không thể kìm nổi sự hưng phấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-176-den-roi-day-tien-boi.html.]

"Quả nhiên là truyền thừa của tộc Kỳ Lân!"

"Tộc Kỳ Lân?!"

Người nói hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đám Khương Trúc đang hưng phấn ở phía xa, cực kỳ hâm mộ nói: “Đúng vậy, tộc Kỳ Lân là một tộc cổ xưa, bọn họ có nhân tu, cũng có thú tu, bọn họ nắm bắt chính xác các pháp tắc của không gian, những tu sĩ bình thường ít nhất phải đạt đến Nguyên Anh kỳ mới có thể xé được không gian đơn giản, nhưng tộc Kỳ Lân có thể làm được điều đó ngay khi họ được sinh ra.”

"Hơn nữa tu sĩ bình thường chỉ có thể lợi dụng không gian để di chuyển, trong khi họ lại có thể nuốt chửng không gian, truyền thuyết kể rằng những người có thiên phú cực kỳ xuất sắc thậm chí có thể tự do xuyên qua bất kỳ không gian nào, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai làm được."

"Ngầu vậy sao? Hâm mộ quá, bọn họ đã là thiên tài rồi, lại còn được truyền thừa từ chủng tộc mạnh mẽ như vậy..."

Người nam nhân không tiếp tục nghe nữa, hắn duỗi tay kéo Tiêu Trường Phong, quát lớn với người bên đó: “Đừng la hét nữa, mau đưa người của các ngươi đi, lão đại ta đây muốn rời khỏi bí cảnh.”

Nghệ Phong Dao sửng sốt một lát: "Hắn đang gọi chúng ta đấy à?"

Mục Trì thấp giọng nói: “Ngươi đoán không sai, chúng ta là tiểu đệ của hắn.”

Nghệ Phong Dao: "?"

"Không phải chứ, ta chỉ hôn mê một lát, các ngươi đã bán mình rồi à? Nhân cách của các ngươi ở đâu? Tôn nghiêm của các ngươi ở đâu? Đúng là thời thế đổi dời!"

Trương Đồng nhún nhún vai: "Chúng ta không đánh lại hắn, làm sao bây giờ? Người ta là Hoá Thần rồi."

Khương Trúc nghiêm túc nói: “Lúc huynh còn chưa tỉnh, hắn còn bắt bọn muội đ.ấ.m lưng bóp chân cho hắn nữa, giờ huynh nên thấy mừng đi.”

"Đúng vậy, chúng ta đều đã làm xong." Bạch Vi nhỏ giọng đồng tình.

Người này là ai, đáng ghét vậy, lại còn bắt đ.ấ.m lưng bóp chân.

Vẻ mặt Nghệ Phong Dao bất mãn.

"Chậm chạp gì đấy, mau lên, đưa người của các ngươi lên đây đi." Người nam nhân thúc giục.

Khương Trúc và Bạch Vi quay người lại, lập tức thay bằng bộ mặt tươi cười: "Đến ngay đây, tiền bối."

Những người khác đều đã chạy đi, vẻ mặt Nghệ Phong Dao phức tạp, trong lòng tính toán tỷ lệ đánh thắng.

Hiện giờ hắn ta đã là Kim Đan trung kỳ, nếu như phát huy tốt thì có thể đánh được Kim Đan hậu kỳ, thêm cả đám Tiêu Trường Phong, đánh Nguyên Anh hẳn là không thành vấn đề.

Cho nên nếu đối đầu với một Hoá Thần...

"..."

Đợi chút đã, Hoá Thần?

Nháy mắt, Nghệ Phong Dao nở nụ cười, bình bịch chạy tới.

"Đến đây, đến rồi đây tiền bối ~"

Mấy người theo Thiên Hà trở lại mặt đất, may mắn là tầm nhìn trên mặt đất rất rộng, họ dễ dàng tìm thấy cái hồ kia.

Vốn dĩ trong cung điện có một ít thiên tài địa bảo, nhưng họ đã có hai truyền thừa chủng tộc rồi nên không còn tâm trí mà chú ý đến mấy thứ vặt vãnh ấy nữa.

Khi xuống khỏi Thiên Hà, Khương Trúc cố tình quay đầu lại nhìn.

Các tu sĩ rời đi đều mang theo một túi trữ vật đựng đồ đầy ắp, vẻ mặt khó giấu được niềm vui.

Mà phía sau họ, một người đầu bò đứng một mình trước cửa cung điện đổ nát, nhìn chằm chằm bọn họ bằng đôi mắt đen ngòm.

Các cung điện xung quanh trở thành đống đổ nát, một số bị lôi kiếp đánh tan, một số bị ảnh hưởng bởi cuộc tranh đoạt bảo vật giữa các tu sĩ.

Cung điện mà hắn canh giữ là nơi cách xa lôi kiếp nhất, không bị ảnh hưởng chút nào, những bức tường vốn đã bị các tu sĩ khác tấn công có phần vỡ vụn, giờ nhìn lại dường như lại được bảo tồn tốt nhất.

Khương Trúc nhìn hắn, hốc mắt đen kịt, không có gì cả, ngay cả hình ảnh phản chiếu của bọn họ cũng không có.

Đương nhiên ánh mắt của hắn vô hồn.

Bởi vì hắn đã c.h.ế.t rồi, đầu bò trên đầu hắn cũng đã chết.

Chết vì bị ngoại tộc tàn sát.

Những người đến sau như bọn họ có bị xem là kẻ cướp không?

Khương Trúc không biết.

Nhưng lần đầu tiên, nàng nghiêm túc suy nghĩ về thời hiện đại, nhớ ra mình thật ra là người xuyên sách mà đến.

Ký ức về thời hiện đại dần phai mờ khiến nàng có chút hoảng hốt.

Những bộ luật phức tạp và xã hội cực kỳ trật tự đó có thực sự tồn tại?

Phải chăng đó chỉ là ảo giác của mình nàng, hay chỉ là một giấc mộng hư cấu.

Khương Trúc im lặng đi theo mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK