Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong trà lâu đã kín chỗ ngồi, quan trọng nhất là khách trong lâu rất đặc biệt.

Có địa tinh thấp bé xanh lè, có thú nhân với sừng trên đầu, còn có các loại quỷ quái u hồn lơ lửng trên ghế… Tuy nhiên phần lớn vẫn là nhân tu.

Dù Khương Trúc đã tới Tu Tiên giới hơn hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều dị tộc như vậy, hơn nữa có một số tộc không có trong sách, chỉ có một vài phác họa sơ sài trong truyền thừa của Ma Vương.

Ngay cả hai người Bạch Vi và Nghệ Phong Dao là dân chính gốc ở đây cũng bị sốc trước căn nhà đầy dị tộc.

Các tiền bối hay nói Tu Tiên giới còn tồn tại rất nhiều chủng tộc chưa từng được phát hiện, thì ra là thật!

Mục Trì và Ma Vương chỉ chú ý đến đứa trẻ kia, vừa vào cửa đã hùng hổ chạy thẳng về phía nó, kết quả chưa bước được hai bước thì một nhóm thị vệ cực kỳ vạm vỡ đã xuất hiện trước mặt họ.

Giọng điệu của bọn hắn rất lịch sự: “Xin mời về chỗ ngồi của mình, tiểu nhị sắp bắt đầu dâng trà.”

Nhưng thủ đoạn lại cứng rắn, trực tiếp bắt Ma Vương và Mục Trì, đẩy bọn họ trở về ghế trống gần cửa.

Bốn người Khương Trúc nhìn thị vệ cao to, tự giác đi đến ngồi xuống những chiếc ghế trống cùng bàn, cực kỳ sáng suốt không phạm sai lầm nào.

Nhìn từ bên ngoài trà lâu có hai tầng nhưng chỉ có tầng một là nơi khách có thể ngồi.

Có khoảng mười lăm cái bàn, nhiều nhất là tám người ngồi một bàn, hiện tại ngoài một bàn của đám người Khương Trúc thì chỉ có sáu cái bàn, những cái bàn còn lại đã đầy người.

Đứa trẻ ngồi cạnh bọn họ, có thể với tới nó trong vòng năm bước, nhưng năm bước này dường như bị ngăn cách bởi một dải ngân hà.

“Tới bắt ta đi, tới đây tới đây.” Mấy người Khương Trúc diễn giải lời nói của đứa trẻ dựa theo khẩu hình của nó.

“Thật đáng đánh đòn.” Mục Trì buồn bã nói.

“Nhịn chút đi.” Khương Trúc chỉ người bên cạnh: “Mọi người đều không dám động.”

So với thằng nhóc này, bây giờ điều khiến nàng cảm thấy hứng thú chính là việc tiểu nhị dâng trà mà thị vệ vừa nói.

Nhắc Tào thì Tháo Tào Tháo đến, không bao lâu từng hàng tiểu nhị bưng nước trà từ lầu hai đi xuống.

Đó là một đám củ cải… Ặc… rất lùn.

Đúng vậy, ít nhất theo Khương Trúc thì chúng là một đám củ cải thành tinh, trông còn không cao tới cái bàn, kiểu như nếu muốn dâng trà lên trên bàn còn phải ráng nhón chân.

Đám tiểu nhị củ cải nhắm tịt mắt, dường như chưa tỉnh ngủ, lại dâng trà theo thứ tự rất chính xác.

Hơn nữa nước trà này thật sự không bình thường, có thể ngửi thấy mùi thơm từ rất xa.

Mới ngửi lần đầu chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, ngửi thêm vài lần có thể nhận ra sự huyền bí vô tận trong đó.

Người bán hàng bọn họ gặp qua ở cửa đúng lúc xuất hiện trước mặt mọi người, nói: “Đây là đặc sản của Vô Cực trà lâu—‘Triêu Văn Hữu Đạo’, người nếm thử lần đầu thì ngộ đạo nhập định, biến linh thành thần, người nếm thử lần thứ hai thì tâm thần thanh tịnh, luyện linh nhập thể, bây giờ xin mời các vị thưởng thức.”

Mấy người Nghệ Phong Dao nhìn chằm chằm vào đầu của những củ cải đang dâng trà, rất thích thú: “Tu Tiên giới quả nhiên thần kỳ.”

Ma Vương không thành công lấy lại lực lượng của mình nhướng mắt lên nhìn một chút rồi ngồi phịch xuống ghế, chán nản nói:

“Chúng nó tên là Địa Tiên Bất Tỉnh, còn được gọi là Thùy Si, giống như củ cải, đam mê uống trà pha trà, cái gọi là lấy trà nhập đạo của nhân tu các ngươi cũng là do tổ tiên chúng nó truyền dạy, phàm là nước trà do chúng nó tự mình pha, phần lớn có hiệu quả thần kỳ là hiểu được thiên địa, thanh lọc linh lực.”

“Vô Cực trà lâu này có chút bản lĩnh, Thùy Si đã không xuất hiện ở Tu Tiên giới mấy trăm năm rồi.”

Nước trà đỏ sậm như tơ lụa, nhẹ nhàng đung đưa đã gợn sóng lăn tăn, trông rất lạ mắt.

Được rồi, Khương Trúc thừa nhận, vào lúc này rốt cuộc nàng có thể tiếp thu sự kiện thái quá là lấy ba ngàn linh thạch cực phẩm đổi một thẻ ra vào.

Khương Trúc bưng chén trà ngửi cẩn thận, rồi sau đó nhấp từng ngụm nhỏ nếm thử.

Nước trà vừa vào miệng, nàng đã cảm giác được có thứ gì đó đang kích động ở sâu trong thức hải, ngay cả Sinh Mệnh Thụ đã hút no linh lực cũng bắt đầu đ.â.m chồi non.

 

Phải biết rằng ngoại trừ lúc nàng nạp vào linh lực thuần túy thì Sinh Mệnh Thụ mới có một chút động tĩnh, thời gian còn lại nó giống như đã chết, đừng nói là cao lớn lên, mọc thêm một cái lá đã coi như tâm tình nó đang tốt.

Hiện tại chỉ uống một ly “Triêu Văn Hữu Đạo” mà chồi non đã bắt đầu chủ động vươn rộng ra, tốc độ này nhanh hơn nhiều so với việc nuôi dưỡng linh lực.

Khương Trúc biết hơn phân nửa là do biến linh thành thần mà người bán hàng kia nói có tác dụng.

Thu Vũ Miên Miên

Ban đầu còn không hiểu, hiện tại xem ra biến linh thành thần đại khái nghĩa là thanh lọc linh lực toàn thân đến mức tận cùng có thể so với thần lực.

Đương nhiên, đây là cách nói cường điệu, dù linh lực có thuần túy đến đâu cũng không bằng thần lực.

Nhưng hiện giờ Khương Trúc rất thích thú, hơn nữa cực kỳ hiếu kỳ.

Nàng lập tức nhắm mắt điều động linh lực toàn thân, nỗ lực thử “biến tất cả thành thần lực”, cố gắng hết sức để nuôi nó bằng tất cả linh lực có thể cung cấp cho Sinh Mệnh Thụ.

Linh lực hết rồi có thể hấp thu lại, nhưng cơ hội hiếm có thế này thì không nhiều lắm.

Hơn nữa người bán hàng đã nói, chỉ những người uống lần đầu mới có tác dụng “biến linh thành thần”, uống lần thứ hai cũng chỉ có thể “luyện linh nhập thể”, thoáng nghe đã không còn lợi hại như lần đầu tiên nữa.

Trà lâu cực kỳ yên tĩnh, tuy rằng có hàng trăm người ở đó nhưng lại không có động tĩnh nào, họ đều giống Khương Trúc, nhắm hai mắt ngồi thiền nhập định.

Không biết qua bao lâu, một tiếng chiêng vang lên đánh thức mọi người.

Khương Trúc lưu luyến mở mắt ra, nhìn vào bên trong cơ thể mình, Sinh Mệnh Thụ đã cao hơn một tấc, nếu chỉ dựa vào linh lực để nuôi nó, có lẽ nàng phải nuôi mười năm mới cao được vậy.

Người bán hàng nở nụ cười chuyên nghiệp: “Đã đến Vô Cực thành, các vị khách quan đi thong thả.”

Đợi chút, thành gì?

Mấy người Khương Trúc hoàn toàn bối rối.

Trong lúc bọn họ đang bối rối thì mọi người trong quán trà đã lao ra ngoài.

“Không xong, thằng nhóc hư hỏng kia chạy rồi!” Mục Trì vỗ tay một cái, lập tức cùng Ma Vương đuổi theo.

Bốn người Khương Trúc theo phía sau, vừa bước ra cửa thì tiếng ồn ào náo động đã ập vào mặt.

Chỉ thấy mảnh đất hoang ngoài trà lâu trước đó đã trở thành một đường phố sôi động ồn ào.

Thú nhân đầu người mình ngựa, tinh linh cỡ lòng bàn tay, người ba mắt không miệng, dị tộc nửa trong suốt, côn đồ hung thần ác sát...

Đủ loại dị tộc xen lẫn với đông đảo nhân tu, một số đang kinh doanh, một số đang chiến đấu, một số đang g.i.ế.c người cướp bảo vật, hỗn loạn và ồn ào.

“Ở đàng kia, đừng để nó chạy!” Ma Vương phi thân hóa thành hình người, phối hợp với Mục Trì lao về phía đứa trẻ kia.

Đứa trẻ vốn muốn lợi dụng đám đông để trốn, nhưng lại quên mất nhóm người này nhìn thấy nó như thể nhìn thấy quỷ, nhanh chóng nhường ra một con đường thông thoáng.

Chưa tới nửa nén nhang đã bị Ma Vương bắt trở lại.

“Còn dám chạy, mau trả lại lực lượng cho bổn vương!” Ma Vương ném đứa trẻ tới trước mặt đám người Khương Trúc.

“Cái gì của ngươi của ta, ta không biết ngươi đang nói gì.” Đứa trẻ có vẻ tức giận, quay đầu không thèm nhìn bọn họ.

“Còn cãi bướng, bổn vương tự mình lấy!” Ma Vương duỗi tay ra, một hạt châu bay ra từ bên hông của đứa trẻ.

Đứa bé giãy giụa vươn tay chộp lấy: “Này, đó là ta tự mua, ngươi không thể lấy đi, đồ được bán trong Vô Cực thành đều là vật vô chủ!”

Ma Vương cảm nhận thử lực lượng trong cơ thể, nghi hoặc nói: “Chỉ có chút xíu này, không lý nào.”

Nhìn thấy hạt châu bị Ma Vương hút sạch, mắt đứa bé đỏ lên, ngã xuống đất bắt đầu khóc.

“Ngươi bắt nạt trẻ con! Rõ ràng là ta mua đàng hoàng, ngươi nói của ngươi thì là của ngươi, vậy sao ngươi không xem trọng nó? Rõ ràng là ta đã bỏ tiền ra mua nó!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK