Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nam nhân thở hổn hển, ban đầu cứ tưởng chỉ là hơi khó nhằn một chút, không ngờ lại kinh người đến mức này.

Tà vật và con hồ ly bên kia phối hợp nhịp nhàng đến đáng sợ, như thể tâm ý tương thông.

Sức mạnh của nữ tử kia cũng lớn đến kinh người, theo lý thì Kiếm tu không thể mạnh bằng Thể tu, nhưng mỗi kiếm nàng đánh ra vừa nhanh vừa nặng, tựa như nghìn cân. Thậm chí hắn ta nghi ngờ nàng luyện cả kiếm thể song tu.

Nhưng từng chiêu từng thức của nàng, mặc dù trông giống Kiếm tu, linh lực trên người nàng lại thoáng hiện khí của Phật tu. Chuỗi Phật châu hạt bồ đề nghìn mắt trên cổ tay nàng phát ra ánh sáng khiến hắn ta không dám nhìn thẳng, phải tránh xa.

Quái lạ.

Người trước mặt hắn ta quá quái lạ.

Từ trước tới giờ, hắn ta chưa bao giờ gặp một tu sĩ như vậy.

Chẳng lẽ nàng còn luyện thể kiếm Phật tam tu sao?

Bên phía Khương Trúc cũng không hề dễ chịu. Kim Đan đấu với Bán bộ Hóa Thần vốn đã phải chịu áp lực rất lớn, giờ nàng đã thương tích đầy mình, nếu không phải nhờ Sinh Mệnh Thụ trong cơ thể liên tục cung cấp sinh mệnh lực, e rằng nàng đã ngã xuống từ lâu.

Nhưng nàng hiểu rất rõ một đạo lý: thua người nhưng không thể thua khí thế.

Người nam nhân lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt dữ tợn, lại ngẩng đầu lên dồn toàn bộ linh lực, ném song đao về phía đối diện.

Ma Vương và Nguyệt Hoa liếc nhìn Khương Trúc, rồi bay lên mỗi người giữ chặt một bên, khiến hắn ta dù giãy giụa thế nào cũng không thể rút đao lại.

Khương Trúc nâng Vạn Quân Kiếm trong tay, ngưng tụ ngàn tia sét, rồi nháy mắt phóng ra ngoài.

Hai luồng linh lực lại va chạm nhau, người nam nhân dùng tay không đón lấy thanh kiếm, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt sau chiếc mặt nạ của đối phương cong lên một độ cong kỳ lạ, sau đó là một tiếng cười khẽ vang lên bên tai:

“Ta vốn dĩ kính trọng ngài lớn tuổi, nhưng đại thúc lại nói trên võ đài không phân biệt tuổi tác... Vậy thì, đắc tội rồi.”

Nói xong, ánh mắt Khương Trúc chợt thay đổi, một ngọn linh hỏa màu lưu ly đột ngột bùng lên từ người nàng, kèm theo tiếng sét chớp lách tách, lập tức chạy dọc theo thân Vạn Quân Kiếm.

Sắc mặt người nam nhân đại biến, vội vàng lùi một bước, nhưng Khương Trúc lập tức tiến lên, đánh hắn ta ngã xuống đất. Linh hỏa trong nháy mắt bao phủ hắn ta.

Khương Trúc vung thanh Vạn Quân Kiếm trong tay, đánh lâu như vậy mà kiếm vẫn chưa thấy máu.

Người nam nhân ngồi bệt giữa ngọn linh hỏa, nhìn đối diện thấy Khương Trúc đứng thẳng như tùng, dù toàn thân lấm lem m.á.u me, trông nhếch nhác nhưng không hề tỏ ra mệt mỏi hay sợ hãi, thậm chí càng đánh càng hăng. Lúc này, lòng hắn ta chùng xuống, chẳng còn tâm trí tiếp tục nữa.

“Ta thua.”

Âm thanh không lớn nhưng truyền khắp cả Đấu Giá Các, gây ra một trận chấn động.

“Vãi thật, người đánh cược số tám thua á?”

“Kim Đan thắng Bán bộ Hóa Thần, kẻ đánh cược này chắc không kinh khủng đến mức đó chứ, hay là ta cũng thử một lần xem sao?”

“Ngươi quên gã béo hôm trước rồi à? Gã bị chặt đứt cả hai tay, sau đó bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t ngay khi vừa bước ra. Ngươi muốn thử thì cứ việc, còn ta không muốn mất mạng vô ích đâu.”

“Ngươi lúc nào cũng thấy người khác làm được thì nghĩ mình cũng làm được, bao giờ mới sửa được cái tật này đây? Ta xem kỹ lắm, nữ tử đeo mặt nạ kia dù chỉ có tu vi Kim Đan nhưng kiếm pháp cực kỳ điêu luyện, sức mạnh và tốc độ đều đáng sợ. Huống hồ nàng còn có hai tu sĩ Nguyên Anh trợ giúp, với chút bản lĩnh mèo ba chân của ngươi, chỉ cần một chiêu là bị đánh bật ra ngoài, chẳng khác gì trò cười.”

Người nam nhân không để ý đến những lời xung quanh, lảo đảo đứng dậy rồi quay lưng bước ra khỏi võ đài.

Lúc này, mắt Khương Trúc đã mờ dần, được Nguyệt Hoa đỡ mới miễn cưỡng đứng vững. Cảnh này khiến Bạch Vi cùng vài người đứng ngoài sợ hãi, suýt chút nữa lao xuống võ đài.

“Thách đấu thành công, bây giờ sẽ phân chia bảo vật lại, người xếp thứ nhất là số bốn mươi lăm, đồng thời hoàn trả toàn bộ vật đặt cược.”

Thị nữ dựa theo những gì Khương Trúc viết, lấy về ba món bảo vật.

Lúc này, Khương Trúc đã trở về chỗ ngồi, không vội rời đi mà bắt đầu trị thương, còn Bạch Vi cùng vài người khác đứng xung quanh canh gác.

Điều này khiến những kẻ đang rục rịch xung quanh tỏ ra vô cùng sốt ruột.

Có người trấn an: “Không sao đâu, nàng ta bị thương không nhẹ, làm sao mà hồi phục trong chốc lát được. Giờ đã là trận cuối cùng, sau trận này, Đấu Giá Các Vô Cực sẽ đóng cửa. Đến lúc đó, nàng ta nhất định phải rời đi!”

 

Người nọ vừa dứt lời, bỗng nhiên người đang ngồi xếp bằng trị thương lại rút ra một thứ gì đó nhét vào miệng.

Đó là... trời ơi, không thể tin nổi!

Chính là Thái Sơ Thủy.

Tiểu cô nương c.h.ế.t tiệt này lại có Thái Sơ Thủy trong ba món đồ đã thu vào!

Thái Sơ Thủy là thần dược cứu mạng, chỉ cần một giọt cũng đủ để hồi sinh người chết, lại còn tăng cường linh lực giúp nâng cao tu vi. Hơn nữa, bây giờ nàng chỉ bị thương nặng, ngay cả khi chỉ còn lại một hơi thở, cũng có thể hồi phục như cũ.

Thứ thần dược này, nàng lại ngang nhiên nuốt trọn ngay trước mặt mọi người…

Thần dược tuyệt thế lại bị nuốt chửng một cách phũ phàng như vậy???

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt Khương Trúc từ trắng bệch chuyển sang hồng hào, cuối cùng còn vui vẻ nói không ngừng, thậm chí từ Kim Đan hậu kỳ đã trở thành Kim Đan đỉnh phong.

“…”

Mọi người nhìn nữ tử tươi tỉnh đang nhiệt tình chào hỏi họ, đều rơi vào im lặng.

Trời ạ, ai cho nàng làm như vậy chứ?

Khương Trúc bây giờ ngoài việc y phục bị rách ra thì mọi thứ đều tốt đẹp, cảm giác như mình có thể đ.ấ.m c.h.ế.t một con trâu chỉ bằng một quyền.

Trước tiên, nàng thu Ma Linh Châu vào túi trữ vật ngay trước mặt mọi người, rồi đưa viên châu đen cho linh thú của mình.

Thu Vũ Miên Miên

Không hề che giấu, cũng chẳng cần giả vờ chút nào.

Khương Trúc đứng dậy, duỗi lưng, buộc chặt chiếc mặt nạ trên mặt, sau đó quay lưng bước ra ngoài, trong ánh mắt của mọi người, nàng quay lại giơ một bàn tay ra, bốn ngón tay khép lại và lòng bàn tay hơi cong.

Cách đó như đang nói rằng ai muốn lấy đồ thì cứ tự đến mà lấy.

Mấy người Nghệ Phong Dao cũng bắt chước hành động của nàng, đầy khí phách ngoắc tay với họ.

Quá kiêu ngạo.

Quá mức kiêu ngạo rồi!

“Con mẹ nó, mày có bảo vật thì không khiêm tốn, lại còn dám công khai khiêu khích?”

“Đi c.h.ế.t đi, người khác ta không thèm giành, nhưng cái loại kiêu ngạo đến điên khùng này nhất định phải giành một chút.”

“Các huynh đệ, nếu nhịn thì có sợ đêm về mơ thấy ác mộng không?”

“Đi đi đi, không giành lúc này thì còn chờ gì nữa!”

Một đám người đặt thẻ số xuống, lập tức lao ra ngoài, bỏ qua cả cơn nghiện đánh cược, trong đầu chỉ nghĩ cách làm thế nào để bọn họ phải đẹp mặt.

Khương Trúc bước ra, đưa ngọc bội trong tay, kèm theo những bảo vật đã lấy về lúc nãy cho Bạch Vi và mọi người, sau đó năm người tách ra, hòa vào dòng người.

Ngọc bội trên tay nàng có sức mạnh thiên phú của chủng tộc Ma Vương, chỉ cần đeo vào thì có thể giấu đi khí tức, là món quà đặc biệt mà Khương Trúc đã chế tạo cho họ.

Những người theo sau thấy họ tách ra, bèn lập tức đuổi theo Khương Trúc.

Thật nực cười, họ đến vì bảo vật, sao có thể ngu ngốc đuổi theo người khác?

Vừa nãy họ đã thấy viên ngọc đen kia bị con hồ ly hấp thu rồi.

Khương Trúc nhận thấy phía sau có rất nhiều người đang truy đuổi, khóe miệng dưới chiếc mặt nạ hơi nhếch lên, theo trí nhớ chạy về phía khu vực cư dân địa phương.

Trong khi đó, bên trong buổi đấu giá, bốn người đeo mặt nạ vừa rồi quay trở lại, ngồi yên vị trong chỗ ngồi của mình.

Vừa rồi khi gần đến giờ khai mạc, Khương Trúc đã dẫn theo một đám người ra ngoài, những người này vốn là những phú hào có tài lực hùng mạnh chuẩn bị cược đến cùng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK