Tô Thiên Tuyết nghe vậy, đáy mắt lóe lên vẻ đắc ý, nhỏ giọng nói:
“Trước kia đại sư huynh đối xử với ta rất tốt, ta không ngờ hắn ta lại hiểu lầm ta, muốn g.i.ế.c ta.”
“Còn những đệ tử kia, lúc ấy Thiên Tuyết nghĩ chẳng phải tông chủ muốn đột phá Hợp Thể kỳ sao, nên vội vàng đi hái Thái Hư Linh Chi nên mới không để ý đến những người đi sau.”
Lương Tu nghe thấy ba chữ “Thái Hư Linh Chi”, cả người chấn động, cũng không còn tâm trí nào mà quan tâm đến Vũ Văn Vân nữa.
“Lời này là thật? Ngươi thật sự có Thái Hư Linh Chi?”
“Sao Thiên Tuyết dám lừa gạt tông chủ.”
Tô Thiên Tuyết lấy một cái hộp từ trong túi trữ vật ra, bên trong chính là Thái Hư Linh Chi.
Nàng ta thản nhiên đưa Linh Chi cho Lương Tu, dường như không hề luyến tiếc hay do dự chút nào.
Lương Tu nhìn chằm chằm Linh Chi, hai mắt sáng rực, trên mặt là vẻ vui mừng không thể che giấu.
“Tốt, tốt lắm, không uổng công ta yêu thương ngươi, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thuận.”
“Tông chủ là người duy nhất trên đời này thật lòng đối xử tốt với Thiên Tuyết, Thiên Tuyết vô cùng cảm kích, đừng nói là Thái Hư Linh Chi, cho dù là thần khí hay thần đan, chỉ cần Thiên Tuyết có, chắc chắn sẽ không quên tông chủ.”
Lương Tu nghe vậy cười ha hả, trong mắt tràn đầy vẻ hài lòng: “Đáng tiếc gần đây Ma tộc có động tĩnh, nếu không ta đã có thể bế quan, trùng kích Hợp Thể kỳ rồi.”
Nụ cười trong mắt Tô Thiên Tuyết càng sâu: “Thiên Tuyết có thể thay mặt tông chủ quản lý tông môn, chờ tông chủ đột phá Hợp Thể kỳ, bốn đại tông môn kia đừng hòng áp chế Phong Thanh Tông chúng ta nữa.”
Ban đầu Lương Tu còn hơi do dự nhưng sau khi nghe Tô Thiên Tuyết khuyên nhủ vài lần, cuối cùng cũng quyết định bế quan, còn tuyên bố chờ lão ta đột phá Hợp Thể kỳ, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực bồi dưỡng Tô Thiên Tuyết trở thành thiên tài tuyệt thế của Tu Tiên giới.
Rời khỏi đại điện, Tô Thiên Tuyết trở về tiểu viện của mình, giơ tay bố trí kết giới.
Xoay người lại, chỉ thấy trong sân có một người toàn thân tỏa ra hắc khí.
Khuôn mặt đầy hắc văn của Ma Ngũ co giật vài cái, dường như đang cười: “Nói Linh tu các ngươi lương thiện, so với Ma tộc tàn nhẫn thì tốt hơn bao nhiêu chứ, dám bỏ ma khí vào Thái Hư Linh Chi, Lương Tu thật đáng thương.”
Tô Thiên Tuyết thản nhiên đi đến trước bàn đá ngồi xuống, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chẳng phải ngươi dạy ta cách này sao, muốn cả Phong Thanh Tông đều nhập ma, bây giờ còn nói đến chuyện đáng thương với ta?”
Nàng ta ngẩng đôi mắt không chút ánh sáng lên, giọng điệu lạnh nhạt:
“Ta bảo ngươi ném Lục Tiến và Vũ Văn Vân vào sau núi Khương gia, ngươi đã làm chưa?”
“Làm rồi nhưng ngươi chắc chắn người ngươi muốn g.i.ế.c sẽ đến Khương gia sao?”
Tô Thiên Tuyết cười khẽ một tiếng, nụ cười có chút âm trầm: “Chắc chắn nàng sẽ đi, một đứa trẻ mồ côi như nàng, thứ khao khát nhất chính là có người thân, không phải sao?”
Ma Ngũ chậc chậc hai tiếng, cảm thán cách thức giải quyết ân oán của Linh tu thật tàn nhẫn.
“Vì để ngươi toại nguyện, Ma tộc chúng ta xem như bại lộ hoàn toàn rồi.”
“Ngươi muốn gì?” Tô Thiên Tuyết hỏi.
Ma Ngũ cười nham hiểm, đưa tay bắt lấy con tiểu long đang trốn trong góc.
Con tạp long kia nhe răng nhếch mép với Ma Ngũ nhưng lại bị hắc khí tra tấn đến mức kêu thảm thiết.
Tô Thiên Tuyết dửng dưng trước cảnh tượng này.
“Ta muốn ngươi giúp chúng ta tìm nơi phong ấn Ma Vương, giúp Ma Vương phá phong ấn, đổi lại, ta có thể giúp khế ước thú của ngươi trở nên mạnh hơn.”
Đại bí cảnh Cửu Trọng mở ra tại một thung lũng nằm giữa Kinh Dương thành và Vinh thành.
Rất nhiều tu sĩ từ khắp nơi đã tụ tập ở đây, có không ít thế lực lớn nhỏ, còn có rất nhiều tán tu.
Trong thung lũng sương mù dày đặc, tầm nhìn bị che khuất, hơn nữa còn có rất nhiều linh thú và yêu thực ẩn nấp, muốn đi tiếp vô cùng khó khăn.
Để tránh bị lạc, bảy người Khương Trúc nối thành một vòng tròn, mỗi người đều nắm một đoạn dây thừng, kim chủ của bọn họ an vị ở giữa vòng tròn.
Những người xung quanh cũng đều nối dây thừng di chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-150-tuong-choi-tro-nha-choi.html.]
Đi được một lúc, đột nhiên nổi gió lớn, gió cuốn theo cành cây, đá vụn bay tứ tung.
“Sao tự nhiên lại nổi gió?” Có người kinh ngạc hô lên.
Thu Vũ Miên Miên
Khương Trúc ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu mây đen kéo đến, xem ra sắp mưa rồi.
“Kiểu tóc của tiểu gia bị thổi rối hết rồi, lát nữa mà mưa xuống, chẳng phải y phục cũng ướt hết sao?”
“Sớm không mưa muộn không mưa, cứ phải đợi ta ra ngoài mới mưa.”
Mục Trì tức giận chỉ muốn mắng trời.
Khương Trúc nhìn thời tiết, bỗng nhiên nảy ra một ý: “Mọi người đợi ta một chút, ta luyện chế một thứ.” Nói xong thì lập tức ngồi xếp bằng xuống.
Bạch Tử Mục và đám người không nói gì, yên lặng thiết lập kết giới linh lực.
Mấy tu sĩ đi cùng bọn họ thấy nàng lúc này còn lãng phí linh lực làm chuyện khác, trên mặt đều lộ ra vẻ chế giễu.
“Ngu ngốc, tình huống này còn lãng phí linh lực.”
“Đúng vậy, bây giờ hẳn là mau chóng tìm đường ra, kết quả còn ngồi tại chỗ, nếu là hậu bối nhà ta, ta sẽ tức giận đến hộc máu.”
“Đừng trách chúng ta không nhắc nhở các ngươi, sau này thời tiết sẽ chỉ càng ngày càng ác liệt, còn không mau chạy đi, ngây ngốc đứng đó làm gì.”
“Đừng khuyên nữa, để lũ nhãi ranh bọn họ chơi đùa đi, cứ tưởng đang chơi trò chơi nhà chòi ấy mà, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc thảm thiết xin về nhà.”
Lời này vừa dứt, đám tu sĩ lớn tuổi kia thì lập tức cười ha hả, rót linh lực vào chân, lướt qua bên cạnh bọn họ.
Mà mấy người Tiêu Trường Phong vẫn im lặng, cũng không thúc giục Khương Trúc, chỉ có Bạch Vi sợ Cung Tiêu Tiêu sốt ruột, bèn nhỏ giọng trấn an nàng ấy vài câu.
Khương Trúc luyện chế ước chừng nửa canh giờ, sau đó trước mặt mọi người xuất hiện một thứ đồ vật đặc biệt lớn, đặc biệt nặng, có thể bao phủ cả tám người bọn họ vào bên trong.
Thứ đó là một cái hộp rỗng, vuông vức, trong suốt, bên dưới bốn góc còn được lắp bánh xe, phía trước và hai bên đều có tay nắm, còn có cửa sổ và cửa ra vào có thể tự do đóng mở.
Ở giữa còn treo một cái ghế giống như xích đu.
Cung Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm thứ đồ vật kỳ lạ này, sửng sốt một giây, vậy mà trong nháy mắt đã lĩnh ngộ được cách sử dụng nó.
Nàng ấy tự giác mở cửa, ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa.
Mấy người Mục Trì cũng nôn nóng chạy vào, mỗi người nắm một cái tay vịn, nóng lòng muốn thử.
“Ha ha ha, Tiểu Trúc Tử, ngươi đúng là thiên tài!”
Khương Trúc từ chối cho ý kiến.
Nàng đẩy tay nắm, bánh xe bốn góc lập tức chịu sự khống chế của linh lực, mang theo vòng bảo hộ trong suốt lăn tròn trên mặt đất.
Nghệ Phong Dao xoa tay, ngửa mặt lên trời cười to: “Cố chủ, chờ ta, ta sẽ dẫn ngươi vượt qua những người khác!”
“Đi! Đuổi theo bọn họ, ai kêu bọn họ châm chọc chúng ta, ta muốn khiến bọn họ kinh ngạc đến rớt cả cằm!”
Mấy người đồng thời dùng sức, cái lồng trong suốt đột nhiên chuyển động, thân thể Cung Tiêu Tiêu loạng choạng, vội vàng nắm lấy tay vịn.
Nhưng mà vẻ sợ hãi trên mặt nàng ấy rất nhanh đã được thay thế bằng ý cười.
Cái hộp trong suốt lăn nhanh trên mặt đất, mà mấy người Khương Trúc ở bên trong đẩy nó chạy.
“Nghe ta hô khẩu hiệu, nghe ta hô khẩu hiệu, rẽ trái, tránh cây và đá.”
“Rõ!”
“Nhận được!”
Mấy người hết sức ăn ý, tránh được tất cả chướng ngại vật, Cung Tiêu Tiêu ngồi ở bên trong giống như đang ngồi xe ngựa vậy.