Khương Trúc cùng ba người còn lại lần theo dấu vết chiến đấu, cuối cùng tìm đến một bờ sông, với dòng nước chảy xiết.
“Dấu vết biến mất, có phải họ đã nhảy xuống sông không?” Nghệ Phong Dao suy đoán.
Khương Trúc lắc đầu, đang định đi dọc theo bờ sông để tìm kiếm, quay người lại thì bất chợt nhìn thấy một vài vết m.á.u trên ngọn cỏ bên cạnh cây.
“Nhanh lại đây, nhanh lại đây.”
Ba người kia lập tức chạy đến, họ dọn cỏ sang một bên, đập vào mắt là một vũng m.á.u lớn, khi nhìn kỹ hơn, một người nam nhân dính đầy m.á.u xuất hiện trước mắt họ.
“Hác Phú Quý?” Khương Trúc giúp người nam nhân đang tựa vào cây đứng lên.
“Làm sao vậy, huynh bị thương nặng quá.” Bạch Vi và Mục Trì chạy đến, cố gắng cho hắn uống đan dược, nhưng không thể mở miệng hắn ra.
Nghệ Phong Dao thấy toàn thân hắn đẫm mồ hôi và máu, còn đang bất tỉnh nhân sự, hoảng hốt nói: “Không lẽ lại phát bệnh nữa sao?”
Bạch Vi lo lắng hỏi: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Cho huynh ấy một chút linh lực có giúp được không?”
“Huynh ấy từng nói qua, một khi đã phát bệnh thì làm gì cũng vô ích, huynh ấy chỉ có thể tự mình vượt qua mà thôi.”
Thu Vũ Miên Miên
Nghệ Phong Dao vừa dứt lời, người trong lòng Khương Trúc bỗng nhiên bắt đầu run rẩy dữ dội, đến cả răng cũng va vào nhau lập cập.
Máu trộn lẫn với mồ hôi ướt đẫm toàn bộ y phục hắn, gương mặt đau đớn và biến dạng khiến Bạch Vi và những người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Khương Trúc ôm chặt lấy hắn, âm thầm truyền sinh mệnh lực cho hắn.
Nhưng đúng như Nghệ Phong Dao đã nói, nó không có chút tác dụng nào.
Hác Phú Quý phát ra âm thanh rên rỉ, không hiểu sao làm Khương Trúc khó chịu trong lòng, như có một cây kim đ.â.m vào.
Sau khoảng một nén hương, động tĩnh dần dần nhỏ lại.
Hác Phú Quý mơ mơ màng màng mở mắt, thấy vài gương mặt phóng đại, yếu ớt nói: “Các ngươi làm ta sợ c.h.ế.t khiếp.”
“Chúc mừng, huynh lại sống sót qua một lần bệnh, có thể sống thêm một thời gian nữa rồi.” Nghệ Phong Dao dẫn đầu vỗ tay.
Khương Trúc đỡ hắn dậy, không hiểu sao tay hắn lại run rẩy không ngừng, nói: “Căn bệnh của huynh nguy hiểm như vậy, không có cách nào chữa trị sao?”
Nàng nghĩ rằng nếu Hác Phú Quý tiếp tục phát bệnh như thế này, thì không cần người khác cũng có thể tự làm mình bị thương.
“Không có cách nào, đã thử qua hết rồi, nhiều năm như vậy cũng quen rồi.” Hác Phú Quý để chứng minh bản thân, buông Khương Trúc ra dũng cảm tiến lên hai bước.
“Mặc dù khi phát bệnh có hơi đau khổ, nhưng mọi người nhìn xem, hết bệnh thì lại khá hơn nhiều.”
Trong lúc nói, hắn còn làm đủ các động tác như giơ tay, giậm chân.
Nghệ Phong Dao đi tới nhẹ nhàng vỗ vai hắn, lập tức Hác Phú Quý cảm thấy đau đớn như bị chặt đứt tay, ngã lăn ra đất.
Khóe miệng Nghệ Phong Dao co giật: “Huynh cứ mạnh miệng đi, xem bản thân hiện tại yếu ớt thế nào, đâu có giống một Hóa Thần.”
Hác Phú Quý nhắm mắt lại, nằm tê liệt trên đất một lúc: “Sẽ ổn thôi, một lát nữa sẽ khỏe lại ngay.”
Mục Trì không thể nhìn thêm nữa, nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, huynh không đi cùng với đám người Tiêu Trường Phong sao? Bọn họ đâu rồi?”
“Bọn họ chạy nhanh quá, ta ở phía sau không theo kịp, đến khi tới nơi thì chỉ còn lại mùi ma khí, ta đoán sau khi rời khỏi thành họ đã gặp phải Tô Thiên Tuyết, tức là Ma Âm.”
“Vậy huynh đã làm gì? Còn chưa đến giữa tháng mà.” Khương Trúc hỏi.
Hác Phú Quý cáu kỉnh đáp: “Ta bị các tu sĩ khác vây công! Ta lần theo dấu vết mà đến đây, nhưng không tìm thấy người, lại gặp phải đám tu sĩ khác, dùng quá nhiều linh lực cho nên đã phát bệnh trước.”
Khương Trúc nhìn xung quanh, quả thật nơi này bị tàn phá nặng nề.
“Họ sẽ không gặp chuyện gì chứ?” Bạch Vi có chút lo lắng: “Chúng ta nhanh chóng đi dọc theo bờ sông tìm xem.”
Khương Trúc nhìn Hác Phú Quý đang nằm trên đất, không có sức lực tấn công, nói: “Để lại một người ở đây.”
“Bổn vương sẽ ở lại.” Ma Vương từ trong giỏ nhảy ra, bất ngờ tỏ ra tích cực.
Khương Trúc khá ngạc nhiên: “Hôm nay sao ngươi không làm trò nữa?”
Ma Vương bước đi rất duyên dáng: “Bổn vương không muốn chạy lung tung với các ngươi, không chừng lại rơi xuống nước nữa.”
“Thực ra ngươi sợ nước đúng không?” Khương Trúc nhẹ giọng nói.
Ma Vương lập tức xù lông, lao về phía nàng: “Không thể nào! Bổn vương không sợ trời cũng không sợ đất!”
“Không sợ thì không sợ, sao ngươi phải gấp gáp như vậy chứ?” Khương Trúc đưa tay túm hắn, quay đầu tỏ vẻ ghét bỏ.
Ma Vương khịt mũi mấy cái, quay đầu thúc giục: “Nếu muốn đi tìm thì nhanh lên, tìm xong bổn vương còn có chính sự phải làm, vừa rồi lại cảm nhận được một mảnh vỡ sức mạnh.”
“Biết rồi.” Khương Trúc đáp một tiếng, rồi quay lại cùng đám người Bạch Vi đi xuống bờ sông.
Ma Vương nhìn theo bóng lưng họ một lúc, rồi quay đầu nhìn Hác Phú Quý đang nhắm mắt nằm trên đất, chậm rãi bước tới gần.
“Lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Hác Phú Quý mở mắt, vừa khéo chạm phải đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh của Ma Vương: “Nhưng ta không có lựa chọn nào khác.”
“Đây là kết quả cuối cùng sao?” Ma Vương hỏi.
Hác Phú Quý quay đầu lại, nằm thẳng trên đất, ánh mắt dừng lại trên bầu trời.
Bầu trời sau cơn mưa nhẹ đặc biệt trong xanh, rực rỡ đến mức chói mắt.
“Ừm.”
“Thực ra ai cũng có thể chấp nhận…” Đây là điều khiến người ta đau lòng nhất.
Hắn mở miệng, rồi sắp xếp lại suy nghĩ trong một lúc.
“Chỉ là ta không thể chấp nhận, nên ta muốn thử một lần, dù không thành công, ít nhất trong khoảng thời gian này ta cảm thấy vui vẻ.”
Ma Vương im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Trong cơ thể ngươi đã có tử khí, ngươi vốn đang trộm mệnh rồi, sao còn khiến Thiên Đạo chú ý?”
Hác Phú Quý cười một tiếng: “Vậy nên ta muốn nhờ ngươi giúp ta.”
Đang cười, nụ cười đột nhiên biến mất trên khuôn mặt hắn, nghiêm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện, ta không thể rời đi sớm như vậy.”
Ma Vương nhíu mày, lùi lại vài bước: “Ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi.”
“Coi như ta cầu xin ngươi.”
Ánh mắt dưới mặt nạ của Hác Phú Quý đột nhiên trở nên ẩm ướt, như những viên pha lê được khâu lên, phát ra ánh sáng rời rạc: “Ta không còn cơ hội nào khác, coi như vì Khương Trúc mà giúp ta, được không?”
Ma Vương nhìn chằm chằm vào Hác Phú Quý trong hai giây, cuối cùng như thể đã nhượng bộ, bước tới gần hắn.
“Ta chỉ giúp ngươi lần này thôi, ngay cả bổn vương cũng không dám xem nhẹ Thiên Đạo.”
Hác Phú Quý chống tay ngồi dậy, cúi đầu mỉm cười, trong ánh mắt có thêm sự kiên định: “Một lần là đủ.”
Khi Khương Trúc cùng những người khác quay lại, Ma Vương và Hác Phú Quý đang ngồi đối diện nhau, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Có chuyện gì vậy? Chỉ trong một lúc mà đã cảm giác như là vừa bái sư vậy?” Khương Trúc nắm lấy Ma Vương, nhét vào giỏ, nói với giọng nghi ngờ.
Tư thế của Hác Phú Quý rất kiêu ngạo, hắn nói: “Không phải sao, tuổi trẻ không nên gặp phải một con hồ ly xinh đẹp như vậy…”
Ma Vương: “…” Lấy oán trả ơn?
Đấm người Khương Trúc: “……”
“Ọe…”
“Đừng có nói nhảm nữa, bổn vương đang để mắt đến ngươi, không cho phép ngươi chạm vào một sợi lông nào cả, Khương Trúc, mau đếm đi, chứng minh sự trong sạch của bổn vương!” Ma Vương lo lắng đẩy Khương Trúc, thúc giục nàng.
Khương Trúc nghe vậy bèn vội vàng an ủi: “Được rồi được rồi, ta tin ngươi, đếm lông thì không cần đâu, chúng ta vẫn có lòng tin ở điểm này.”
Sau vài lời, Hác Phú Quý cũng không đùa giỡn nữa, cuối cùng hỏi đến chuyện chính: “Vậy mọi người tìm thấy gì chưa?”
“Chưa.” Nghệ Phong Dao lắc đầu: “Nhưng vừa rồi Tiêu Trường Phong đã cho chúng ta tin tức, cả ba người bọn họ đều giữ được mạng sống.”
“Điều này nghe có vẻ kỳ lạ.” Ma Vương lẩm bẩm.