Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến cảnh nữ tử Kim Đan kia lấy được bảo vật còn khiêu khích bọn họ, tâm trạng hắn ta không khỏi khó chịu.

Hơn nữa đầu óc tên nam nhân vừa rồi cũng không tốt, nếu muốn khiêu chiến thì cứ khiêu chiến đi, cần gì phải ầm ĩ lên như thế.

Rốt cuộc là ai hỏi hắn?

Khiến cho hắn ta khi chọn bảo vật cứ phải do dự mãi.

Đây chẳng phải là đang muốn làm người ta khó chịu sao?

Mặc kệ những lời chỉ trích và mắng chửi từ bên ngoài, trên võ đài Mục Trì đã chính thức giao đấu với người đánh cược.

Côn pháp của thiếu niên đeo mặt nạ giống như cơn mưa ào ạt, hết côn này đến côn khác, linh lực quanh thân khuấy động, phát ra tiếng nổ chói tai.

Hắn kiêu ngạo nói: “Nếu ngươi chủ động nhận thua, có thể tránh khỏi việc bị ta đánh ngã xuống đất.”

"Khẩu khí lớn đấy, để xem ngươi làm thế nào để đánh ngã ta!"

Người đánh cược liên tiếp tránh được các chiêu hiểm, rồi bỗng thấy hắn ta hét lớn, bật nhảy khỏi mặt đất, sau đó cây trường thương trong tay b.ắ.n ra một đạo linh lực sắc bén.

Mục Trì không né không tránh, cầm Diệt Hồn Côn xông lên, thương ảnh và Diệt Hồn Côn va chạm nhau tạo ra những tia lửa, linh lực mạnh mẽ khiến hắn phải tạm thời lùi lại một bước.

Nhưng hắn nhanh chóng lật tay, dùng thân côn xoay tròn đánh bật linh lực, đồng thời bước về phía trước, nhảy bật lên cao.

Người nọ xoay người né tránh linh lực, lại bị Diệt Hồn Côn bay tứ phía cản đường, hắn ta phóng trường thương về phía trước nhưng lại bị Mục Trì bắt được, kéo lại gần.

Mục Trì bộc phát linh lực kinh người, tay phải cướp được trường thương, tay trái cầm côn vung mạnh một đòn vào bụng đối phương, khiến người đánh cược bay ngược ra ngoài.

Từ lúc linh lực của hai người va chạm nhau rồi đến khi người đánh cược bị cướp mất Linh Khí, mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Thu Vũ Miên Miên

Người đánh cược đứng dậy muốn giành lại Linh Khí, nhưng trận chiến giữa Nguyên Anh đã thua một bước thì các bước sau cũng thua, chưa kể đối thủ lại là Mục Trì một kẻ đủ sức khiến người ta khiếp đảm.

Nếu như trong chuyện khác còn có thể có sơ suất bất cẩn, nhưng trong chiến đấu, Mục Trì lại có tính cảnh giác bẩm sinh cùng tài năng thiên phú, mỗi bước đi đều có tính toán.

Vì thế khi người đánh cược ngẩng đầu lên đã thấy Diệt Hồn Côn kề ngang cổ mình, linh lực trên đó cuồn cuộn cào xé khiến mặt hắn ta xuất hiện những vết máu.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể lấy mạng nhỏ của hắn ta.

Giọng nói của Mục Trì truyền ra từ dưới mặt nạ, mang theo chút kiêu ngạo: “Ta đã nói rồi, nếu ngươi nhận thua sớm thì đã không phải chịu đánh thế này, Nguyên Anh trung kỳ à… hừ… cũng chỉ trụ được mười chiêu."

Trận đấu này hắn toàn thắng.

Bạch Vi ngồi bên ngoài mỉm cười thích thú.

Bây giờ chỉ còn xem phân chia bảo vật thế nào thôi!

"Khiêu chiến thành công, tiếp theo sẽ phân chia bảo vật lần nữa, bắt đầu từ số 30 Chu Chu Hiệp sẽ là người đầu tiên lựa chọn, tất cả đồ đặt cược đều sẽ được trả lại."

Theo một tiếng hô lớn, thị nữ bên cạnh Mục Trì hóa thành linh lực xuất hiện trên đài, chỉ sau chốc lát đã mang bảo vật về.

Mọi người đều dán mắt vào bảo vật với ánh mắt tham lam.

Tuy không bị thương nặng nhưng linh lực bị tiêu hao quá nhiều nên Mục Trì vẫn quyết định nuốt viên thần dược để đảm bảo.

Đúng như dự đoán của Bạch Vi, khi Mục Trì lấy được bảo vật, Nghệ Phong Dao cũng không thua kém, tuy nhiên có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ do trùng với người phía trước nên hắn ta chỉ nhận được hai bảo vật.

Điều đáng ngạc nhiên là Hồng Mông Tử Quả quý giá nhất lại rơi vào tay bọn họ.

Số thẻ được đọc theo giá cược từ cao xuống thấp, trên khán đài có khoảng ba mươi người, mãi đến cuối cùng mới có người lấy được Hồng Mông Tử quả, trớ trêu thay lại chính là nhóm của Bạch Vi.

Khi thị nữ mang đồ tới, mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.

"Sao các ngươi không ghi vào? Bị ngốc sao?"

"Chẳng phải người cũng không ghi à? Không biết xấu hổ nói chúng ta!"

"Khốn kiếp, là do ta sợ tên tiểu tử kia đánh thắng. Nếu hắn thắng, rất có thể sẽ chọn nó, bảo vật này ai mà chẳng muốn chọn!"

Một người mỉm cười: “Quả thật hắn đã thắng, nhưng sao hắn lại không chọn nhỉ?”

Một người khác tức giận phản bác: “Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”

 

Bởi vì Mục Trì ăn to nói lớn như vậy, nên vài người chỉ dám chọn một số bảo vật an toàn để giữ vốn, sợ chọn trùng với hắn cuối cùng không lấy được gì.

Tất nhiên cũng có một số người không tin hắn có thể thắng, nhưng xét thấy trước đó có một Kim Đan đánh thắng Bán bộ Hoá Thần nên bọn họ không dám chủ quan, chỉ cược vào một hoặc hai món bảo vật đắt giá, sau đó lại đặt cược một món bảo vật để giữ vốn, không đến mức thua cả vốn gốc.

Thật trùng hợp, vì lý do nào đó mà bọn họ không đặt cược Hồng Mông Tử quả.

Đây chính là sự kịch tính của Đấu Giá Các Vô Cực.

Chính vì điều này mà ngày càng có nhiều người tham gia.

Sau khi uống thần dược, Mục Trì nháy mắt hồi phục hoàn toàn, mấy người Bạch Vi cũng không chần chừ, cả đám lập tức chạy ra ngoài.

Một nhóm người đuổi theo sau, trong đó có một người nhìn về phía những dị tộc đang do dự tại chỗ, nói: "Các ngươi đứng ngây người ở đó làm gì? Bây giờ đã biết bảo vật ở trên người bọn họ, còn không mau đuổi theo?"

“Nhỡ lại bị lừa nữa thì sao?”

"Ngươi ngốc à, đây là vòng cuối cùng rồi, lừa ngươi thì được cái gì?"

Đúng vậy!

Đây là vòng cuối cùng!

"Đuổi theo!"

Hậu quả của việc nhóm người Bạch Vi quá rêu rao chính là, vừa rời khỏi Đấu Giá Các, bọn họ đã bị người ta vây quanh như tang thi, không hề nói quá chút nào, thật sự kín không kẽ hở.

Công kích trong tối lẫn ngoài sáng, hết đợt này đến đợt khác, không còn chỗ mà đặt chân.

Đây cũng là lý do tại sao dù những người ngồi bên trong có năng lực thông thiên nhưng vẫn không chịu xuống võ đài.

Không phải là không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ, thiên hạ này có rất nhiều cao thủ sẵn sàng chiến đấu, nhưng vấn đề là một khi bước vào võ đài thì tương đương với việc bản thân hoàn toàn lộ diện trước tầm mắt của mọi người.

Chân dung của bọn họ sẽ được lan truyền khắp Vô Cực thành, chỉ cần là người sống thì sẽ biết trên người người đó có bảo vật.

Tiếp theo là một cuộc đuổi g.i.ế.c vô tận.

Người đánh cược lâu năm của Đấu Giá Các được Đấu Giá Các bảo vệ, người khác không cướp được, vậy cũng chỉ có thể nhắm vào người mua thôi.

Mục Trì: “Trời ơi, hoá ra ở đây có nhiều người như vậy, không biết bên phía Trúc Tử thế nào.”

Nghệ Phong Dao: "Ngươi còn có tâm tư quan tâm muội ấy à, chúng ta sắp bị bao vây thành kén rồi đấy!"

Bạch Vi: "Trúc Tử báo tin tới, chúng ta mau đi tìm nàng đi, lối này!"

May mà trên người bọn họ có ngọc bội có thể che giấu khí tức, người càng nhiều bọn họ càng có lợi thế.

Chỉ cần ra khỏi tầm mắt, đổi mặt nạ, đội mũ vào, ai còn biết là ai?

Khương Trúc phải chạy quanh Vô Cực thành ba bốn vòng, thay tám bộ y phục mới cắt đuôi được người theo sau.

Lúc này, Bạch Vi và những người khác cũng đang theo đường mà nàng chỉ dẫn để thoát khỏi đám người, nàng đã để lại y phục ở từng nơi ẩn nấp để bọn họ thay ra.

Khi bốn người chạy về phía Bắc thành, y phục trên người đã được thay đổi hoàn toàn.

Khương Trúc mỉm cười bước ra từ chỗ tối, nàng mặc bộ quần áo của kẻ ăn xin, nốt chu sa trên trán bị một vết sẹo che đi.

Nàng nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: "Ơ, Hác Phú Quý đâu rồi?"

Mục Trì quay đầu lại, quả nhiên không thấy hắn đâu cả: "Kỳ quái, vừa rồi huynh ấy còn đi theo ta lúc ở Đấu Giá Các mà."

Lúc đó rất hỗn loạn, đủ loại linh lực bay khắp nơi, không kịp quay đầu lại.

Người này biến mất lúc nào cũng không biết.

Bạch Vi nhướng mày nói: "Không phải bị bắt rồi chứ?"

"Trời ạ, có thể đấy, huynh ấy không thể sử dụng linh lực." Vẻ mặt Dịch Phong Dao sợ hãi.

Mấy người xoay người định quay lại tìm người thì nhìn thấy Hác Phú Quý xua tay, thở hổn hển từ xa chạy tới.

"Không cần tìm, ta ở đây, ta ở đây."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK