Khi Hoàng Phủ Hiên bị đưa đi, Tiên đế đã từng hỏi ý Tô gia, là do nàng ta quá ngây thơ nên cho rằng tu tiên cũng giống như đi đánh giặc, ba năm hay năm năm là có thể trở về một lần.
Nàng ta từng nghĩ rằng, sau khi tu tiên, Hoàng Phủ Hiên sẽ càng tuấn tú, hơn cả khi còn nhỏ.
Nàng ta đã nghĩ…
Vân Nguyên Sương lấy tay che những giọt nước mắt đang rơi xuống: “Là Hoàng Phủ gia chúng ta có lỗi với con.”
Tô Kha xoay người, hơi ngẩng đầu lên, khóe mắt lấp lánh ánh nước.
Nàng ta mỉm cười: "Sư phụ đã mất hết linh thuật, bây giờ chỉ còn mình con. Nếu nương nương thật sự cảm thấy có lỗi với con, hãy sớm để con kế vị Quốc sư."
"Về phần Đại hoàng tử phi, cứ coi như chưa từng có đi."
Dưới gốc cây bên ngoài cửa sổ, lão Quốc sư cúi đầu hành lễ với đám người Độ Chân: "Tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng, ta có một đệ tử ngoan ngoãn lễ phép, căn cơ cũng không tệ. Nếu tiên nhân có thời gian, có thể chỉ điểm cho con bé một hai điều không?"
"Bây giờ ta đã là một phế nhân, không còn duyên với tiên đồ, cũng không thể dạy con bé thêm điều gì."
Độ Chân nhìn cô gái đứng bên cửa sổ.
"Cửu Thiên Tinh Thần Thể, quả là hiếm gặp."
Cửu Thiên Tinh Thần Thể có thể hấp thụ Tinh Thần thuật, dù linh căn không tính là tốt, nhưng loại thể chất đặc biệt này cũng được xem là thiên tài trong Tu Tiên giới.
"Sư huynh, đệ có thể dạy nàng ta."
Đạo Toàn nghĩ, đã là người của vương triều họ thì không nên làm phiền các sư huynh đệ khác.
Độ Chân gật đầu: "Trên đường đi về phía nam, đệ hãy chỉ dạy cho nàng ta, nếu nàng ta có thể đột phá Trúc Cơ, thì càng tốt."
Quốc sư đã mất hết linh lực, dĩ nhiên không thể dẫn đường, những người khác đều chỉ là người phàm bình thường, người duy nhất có thể dẫn dắt bọn họ chỉ có Tô Kha.
Nhận được sự đồng ý, Quốc sư thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn Đại hoàng tử...
Quốc sư liếc nhìn Đạo Toàn, thấy vẻ mặt hắn bình thường, trong lòng hiểu ra, e rằng hắn vẫn chưa biết chuyện hôn ước.
Cũng phải thôi, hôn ước còn chưa chính thức ấn định thì hắn đã bị đưa đi rồi.
Giờ đây trở về nhưng đã nhập Phật môn, chẳng biết đồ đệ của mình sẽ tính thế nào...
Tu Tiên giới—
Trong Vô Cực Kiếm Tông, Khương Trúc đã ở trong phòng tạm giam suốt một tháng.
Trong suốt thời gian đó, nếu không tu luyện thì cũng là đang luyện khí, thành quả đạt được cũng không ít.
Tông bài đã được nâng cấp đáng kể. Đầu tiên là phạm vi nhận tín hiệu đã được mở rộng, có thể truyền tin khắp Trung Châu.
Thứ hai, nàng đã thiết kế một bí thuật để mở tông bài, tương tự như mật khẩu mở khóa điện thoại.
Giờ đây, không còn phải lo lắng về việc tông bài sẽ bị kẻ xấu lợi dụng nữa.
Vừa bước ra khỏi phòng tạm giam, nàng đã bị Vân Trung Kiếm Tôn vội vàng đẩy đến Thiện Lão đường.
Khương Trúc thậm chí còn chưa kịp uống một ngụm nước, đã bị đám người Bạch Vi kéo ra khỏi tông môn.
“Tông chủ của các ngươi có phải không coi trọng chúng ta không?”
Bạch Vi suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: “Không đâu, trước đây tông chủ rất coi trọng chúng ta.”
Khương Trúc: "?"
Vậy là không ưa nàng sao?
Thôi vậy.
Khương Trúc xua tay, không nghĩ ngợi gì thêm: "Ta phải quay về Vạn Phật Tông một chuyến trước đã, rồi sẽ trực tiếp đến Thiện Lão đường sau."
"Được thôi."
Khương Trúc ngự kiếm bay thẳng về Vạn Phật Tông, từ xa đã nhìn thấy trên đỉnh núi có treo một tấm biển khổng lồ, trên đó viết mấy chữ to.
“Niệm… Niệm Nhất, trực tiếp đến Thiện Lão đường.”
"?"
Là ý gì đây?
Khương Trúc nổi giận, dùng lực dưới chân, lao thẳng về phía tông môn.
Các đệ tử canh cổng nheo mắt lại, lập tức hô to: "Không xong rồi, tiểu sư muội đã trở lại!"
Trước cổng lập tức trở nên hỗn loạn, đặc biệt là những đệ tử của Giới Luật Đường xung phong đến đây trông coi, bây giờ ai nấy đều căng thẳng như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm.
"Tiểu sư muội, Tông Chủ đã dặn, muội trực tiếp đi đến Thiện Lão Đường!" Minh Không khao khát có cái loa trong tay để hét cho lớn.
Khương Trúc chống hai tay vào hông, tức đến mức tóc dựng đứng: "Ta muốn trở về tông môn, đừng cản ta."
Minh Không vừa nghe liền kinh hãi.
"Mau mau mau, bày trận!"
Lập tức một pháp trận hộ tông được dựng lên trước cổng chính.
Khương Trúc: "?"
Sử dụng pháp trận Hộ Tông để ngăn cản ta sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-116-huynh-lai-day-ta-se-do-cho-huynh.html.]
Lôi Thần trong vỏ kiếm và Ma Vương trong hộp thấy tình cảnh này, cười không ngớt.
Khương Trúc tức giận, mặt mày tối sầm, hạ kiếm đáp xuống đất, đứng bên ngoài trận pháp, đập bịch bịch vào kết giới.
Người không biết còn tưởng đây là tiếng gõ trống.
"Ta là Niệm Nhất đây! Ta là đệ tử của Vạn Phật Tông, không phải người ngoài!"
Minh Không lộ ra vẻ mặt như muốn nói “đừng có hét nữa”.
Trận pháp là để đối phó với muội đấy, Niệm Nhất.
Đạo Ngộ tình cờ đi ngang qua, thấy náo nhiệt liền ghé lại xem: "Ồ, Niệm Nhất về rồi à, sao còn chưa vào?"
Mắt Khương Trúc sáng lên: "Trưởng lão Đạo Ngộ, người đến thật đúng lúc, Minh Không sư huynh không cho ta vào, người giúp ta đi!"
Đạo Ngộ nhìn Minh Không và các đệ tử, rồi lại nhìn Khương Trúc, gật đầu như đã hiểu.
Lão tiến tới gần đám người Minh Không, dưới ánh mắt đầy hy vọng của Khương Trúc… tăng cường kết giới.
?
Tăng cường kết giới?
Khương Trúc không nói nên lời: "Trưởng lão, người đang làm gì vậy?"
Đạo Ngộ mỉm cười, vẫy tay với Minh Không cùng các đệ tử: "Trông coi cẩn thận, nếu để con bé vào được, cẩn thận Tông Chủ phạt các ngươi đấy."
Nói xong, lão cứ thế quay lưng rời đi.
Minh Không và các đệ tử khác càng thêm cảnh giác, canh giữ càng thêm nghiêm ngặt hơn.
"Ta đến để giao tâm phiến tông bài đã được nâng cấp.” Khương Trúc giơ cao túi trữ vật trong tay lên.
Lại nâng cấp nữa sao?
Ôi chao, ôi chao, ôi chao!
Các đệ tử lập tức lộ vẻ vui mừng: “Tiểu sư muội, ngươi đưa cho chúng ta, chúng ta sẽ chuyển thay cho ngươi.”
“Ta tự mình vào, Tông Chủ còn phải đưa linh thạch cho ta nữa.” Khương Trúc cố gắng lý luận.
“Thay mặt đưa giúp không tiện, phiền phức lắm.”
“Không phiền không phiền, tiểu sư muội, ngươi chờ một chút, ta sẽ đi gọi Tông Chủ tới ngay.” Minh Không nói xong, cũng không cho Khương Trúc cơ hội phản ứng, lập tức chạy đi.
Không lâu sau, Minh Không dẫn theo một người khác đang hối hả chạy đến.
“Niệm Nhất trở về rồi à, tâm phiến nâng cấp đâu?”
“Linh thạch của ta đâu?”
“Đưa đây đưa đây.”
Vô Tướng giơ tay ném một túi trữ vật qua một khe hở của kết giới.
Khóe miệng Khương Trúc giật giật.
Vạn Phật Tông từ khi nào lại trở thành như vậy?
Thu Vũ Miên Miên
Khương Trúc nhặt túi trữ vật lên, cam chịu ném túi trữ vật có tâm phiến của nàng qua khe hở.
“Đến Thiện Lão đường chơi vui vẻ… không, phải là học hành cho tốt, không có chuyện gì thì đừng về, ngươi có thể học hỏi từng người một, đừng ngại.” Tông Chủ cầm túi trữ vật, cười tươi như hoa.
Khương Trúc thật sự không thể nhìn nổi.
Nàng nhớ Tông Chủ trước đây là người rất điềm tĩnh, sao chỉ sau hơn một năm đã biến thành thế này?
Vô Tưóng quay đầu thấy nàng còn chưa đi, xua tay đuổi: “Này, sao ngươi còn ở đây? Nhanh đi Thiện Lão đường đi, đám người Huyền Tịch đã đi từ sớm rồi.”
Khương Trúc bất lực vẫy tay, đi xuống núi thẳng tiến đến Thiện Lão đường.
Trong Thiện Lão đường co rất nhiều đệ tử tụ tập, vừa vào cửa thì vừa đúng lúc gặp được nhóm Huyền Tịch.
“Tiểu sư muội, muội đến đúng lúc, chúng ta đã giúp muội lấy thời khóa biểu rồi.”
Thời khóa biểu?
Còn có cái này nữa sao?
Khương Trúc nhận thời khóa biểu, càng xem mày càng nhíu chặt.
Sao lại có cả lớp Đạo pháp và lớp Phật pháp?
Mà còn là hai tiết liên tiếp.
Còn có cái gì đó như Kiếm Thuật Tâm Pháp và Lý luận cơ bản về vạn vật, nghe thôi đã thấy chán ngắt.
“Các khóa học đều giống nhau sao?”
“Tất nhiên là không giống nhau rồi.”
Khương Trúc quay đầu lại, là Mục Trì và những người khác.
Nghệ Phong Dao cười nham hiểm: “Có ba môn là tự chọn, ta đã giúp muội chọn, trưởng lão nói không có ai chọn, ta lấy danh nghĩa của muội đăng ký hết, một cái là “Một trăm quy tắc của thiên địa”, một cái “Đạo pháp tự nhiên”, còn một cái là “Mười lý luận chính về tu luyện”.”
Khương Trúc: “?”
“Nghệ Phong Dao, huynh lại đây, ta sẽ “độ” cho huynh.”