Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thôi được, thôi được, không cần thêm nữa, một tháng 90 canh giờ là đủ rồi, ra ngoài rèn luyện thì không tính linh thạch cho ngươi.”

Tông Chủ âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Suýt chút nữa bị Thanh Mộc lừa rồi.

“Thành giao.” Khương Trúc, người vừa được vào biên chế, cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì nàng cũng không cần lo lắng về linh thạch nữa.

Nhóm người thiên tài này có biết nàng hấp thụ linh lực khó khăn thế nào không?

Sau khi trải nghiệm sự sung sướng khi linh lực nồng đậm ở chiến trường thượng cổ, nàng không muốn tiếp tục tu luyện kiểu chó bò nữa.

“Ngươi mang theo cái gì phía sau vậy?” Trưởng lão Thông Trần đã nhìn chằm chằm vào cái quan tài đen sau lưng nàng rất lâu.

Âm thanh của lão ta thu hút sự chú ý của tất cả trưởng lão.

Đây là thứ gì?

Khương Trúc quay lại nhìn một cái: “À, cái này là thanh kiếm khế ước mà ta nhận được từ chiến trường thượng cổ.”

“Lôi Thần, ra chào mọi người đi.”

Nói xong, nàng rút kiếm ra bằng tay trái.

Kiếm quang cùng mũi kiếm sắc bén vẽ một vòng cung giữa không trung, những tia lửa điện xẹt xẹt bao quanh thân kiếm.

Sau một hồi im lặng, tay áo rộng thùng thình của các trưởng lão đồng loạt chạm xuống đất.

Đột nhiên, trên những tay áo chạm đất đó xuất hiện lôi quang, tiếp theo đó, những tay áo màu xám thêu viền vàng đã cháy đen.

Trên trần nhà vang lên vài tiếng động thanh thúy, các trưởng lão hoảng sợ ngẩng đầu, thấy những vết nứt như mạng nhện xuất hiện trên đó.

“…”

Cũng không cần nhiệt tình như vậy đâu.

Đạo Ngộ nhìn thanh kiếm phát ra tia chớp, nuốt nước bọt, trong lòng lại càng thêm khiếp sợ.

Vậy mà là Vạn Quân Kiếm!

Theo lý mà nói, thanh kiếm chính nghĩa thường sẽ chọn Kiếm tu, sao lại ký khế ước với Niệm Nhất?

Các trưởng lão khác cũng bị chấn động, ngay cả trần nhà sắp vỡ cũng không thèm để ý.

“Vạn Quân Kiếm xuất thế, chẳng lẽ sắp có đại sự gì xảy ra?”

“Không nhận được tin tức gì cả, lát nữa để Huyền Chân quan sát tinh tượng xem sao.”

“Tam Thanh và Độ Chân đều ở đây, sao lại chọn đúng Niệm Nhất, không biết là tốt hay xấu.”

Đạo Ngộ thở dài, khiến Khương Trúc cảm thấy khó hiểu.

Chủ nhân trước của Vạn Quân Kiếm, Cửu Hoa Kiếm Tôn vốn chỉ còn một bước nữa là phi thăng, nhưng thời điểm đó Linh tu lại liên tiếp thất bại, Ma tộc tự do, cố gắng tấn công Hoang Cốc.

Cuối cùng, Cửu Hoa Kiếm Tôn đành phải xuất quan, khiến Tứ đại ma tôn trọng thương, buộc Ma tộc lui về Vạn Ma Quật.

Dù Ma tộc đã bị phong ấn lần nữa, nhưng Cửu Hoa Kiếm Tôn cũng vì vậy mà c.h.ế.t không toàn thây.

Sở dĩ Vạn Quân Kiếm được gọi là thanh kiếm chính nghĩa, bởi vì mỗi một khế ước giả của nó phi thăng không thành công đều là do c.h.ế.t trong quá trình bảo vệ chính nghĩa, những người thành công phi thăng cũng đều đã c.h.é.m hết những bất công trong đời thì công đức mới viên mãn.

Niệm Nhất… Nàng vẫn còn là một đứa trẻ vô tư.

Tông Chủ cũng nghĩ đến điều này, nhìn Khương Trúc không hề hay biết gì mà sắc mặt có chút xúc động.

“Thôi, đã ký khế ước rồi thì cứ vậy đi, hôm khác sẽ truyền lời cho Vô Cực Kiếm Tông, hỏi xem họ có đồng ý trao đổi đệ tử học tập vài ngày không, để Niệm Nhất qua đó cảm nhận kiếm ý thử xem.”

Từ xưa đến nay, không có mấy Phật tu ký khế ước với linh kiếm, công pháp và kinh nghiệm về kiếm đương nhiên cũng rất ít.

Nếu muốn luyện kiếm tốt thì cần phải đến Kiếm Tông.

Ánh mắt đầy yêu thương của các trưởng lão khiến Khương Trúc tê cả da đầu.

Cái quỷ gì vậy, sao tự dưng lại trở nên buồn nôn thế.

Thu Vũ Miên Miên

Chịu đựng một lúc, nàng không nhịn được muốn bỏ chạy.

Tông Chủ thấy được ý định của nàng, khẽ ho một tiếng: “Niệm Nhất, mang mấy thứ trên đất theo, ngươi có thể về rồi, nhưng con hồ ly này có thể để lại cho chúng ta xem không…”

Khương Trúc rất khí phách, cởi vật trang sức bên hông ra đưa cho họ.

“Ngươi thật sự yên tâm như vậy? Không sợ bổn vương gặp chuyện gì sao?”

“Nhiều nhất thì mấy người Tông Chủ chỉ soi sáng ngươi bằng phật pháp mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Khương Trúc mang theo một túi trữ vật chứa vật liệu luyện khí cùng với một vạn linh thạch thượng phẩm đã được ứng trước, rời đi mà không ngoảnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-78-co-phai-ho-bi-ma-nhap-roi-khong.html.]

Ma Vương: Cái người này.

Ma Vương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào một nhóm người đầu trọc đối diện.

"Nhìn gì vậy? Chưa thấy ai có lông bao giờ à?"

Đạo Ngộ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, mặc dù không hiểu nó đang nói gì, nhưng nhìn ánh mắt thì cảm thấy thái độ nó hẳn không tốt lành gì rồi.

"Ôi, vẫn có kẻ có hiểu biết."

Tông Chủ nhíu mày: "Ta không hề cảm nhận được khí tức của con hồ ly này."

Lúc này, các trưởng lão mới nhận ra con hồ ly này rõ ràng có tu vi Trúc Cơ, nhưng lại không có chút khí tức nào.

Nếu không phải họ đã chú ý từ đầu, thì e rằng dù nó có trốn trong phòng cũng không ai phát hiện ra.

"Con hồ ly này không đơn giản đâu."

Ma Vương khẽ vùng vẫy, nhảy khỏi tay Tông Chủ, nghênh ngang ngồi lên bàn, vắt chéo chân.

"Được rồi, các người thông minh đấy, hơn hẳn khế ước giả của ta."

Lúc này, Tam Thanh và Độ Chân từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Tông chủ, đệ tử có việc báo cáo, chúng ta nghi ngờ phong ấn của Ma tộc đã bị nới lỏng..."

Khương Trúc rất bận rộn, ban ngày lên lớp, nghiên cứu công pháp, ban đêm nghiên cứu luyện khí.

Huyền Tịch và Thiền Tâm cũng thuận lợi xuất quan.

Bộ ba Khương Trúc, Huyền Tịch, Minh Huệ nổi tiếng không chịu ngồi yên, giờ lại thêm một Thiền Tâm bị mê hoặc nhập bọn, trong tông môn náo loạn không thôi.

"Niệm Nhất! Ai cho phép ngươi cứ rảnh rỗi lại dẫn đệ tử đi tìm Phật Tổ trò chuyện?"

Khương Trúc dẫn theo đệ tử nội môn chạy khắp tông môn, trưởng lão Thông Trần phía sau dẫn theo đệ tử Giới Luật Đường điên cuồng đuổi theo họ.

"Phật Tổ thích náo nhiệt! Khi ta ở dưới núi cũng vậy, Phật Tổ không trách ta, nên người không thể bắt chúng ta."

Ở dưới núi cũng như vậy?

Mặt trưởng lão Thông Trần đã hoàn toàn đen lại.

"Các ngươi thật vô lý hết sức! Ăn mấy bát cơm cũng phải để Phật Tổ đồng ý sao?"

Các đệ tử nội môn nghe thấy tiếng gào thét của trưởng lão Thông Trần, nhìn nhau, không nói một lời, nghiêm mặt theo Khương Trúc chạy khắp tông môn.

Huyền Tịch vung hai tay ra sau lưng, đầu hơi ngửa ra sau, hắn ta thẳng người sải bước lớn vội vàng chạy trốn.

"Không thể không nói, tiểu sư muội, chạy như vậy thực sự dễ chịu hơn nhiều."

Khương Trúc biểu cảm như kiểu "còn ai nữa": "Tất nhiên, ta đã lừa mấy huynh lần nào chưa."

"Nếu mấy huynh vừa chạy vừa hú thì sẽ dễ chịu hơn nữa."

Minh Huệ là người thứ hai bắt chước, há miệng kêu lên vài tiếng, một lúc sau mắt sáng lên: "Thực sự có cảm giác tự do thoải mái."

Đạo Toàn và những người khác nghe thấy cũng bắt chước theo.

Trưởng lão Thông Trần và các đệ tử của Giới Luật Đường theo sau nhìn đám đệ tử nội môn phía trước bỗng nhiên hành động như bị động kinh, đuổi theo một lúc thì không dám đuổi nữa.

"Họ bị sao vậy? Có phải bị ma nhập rồi không?"

Các đệ tử của Giới Luật Đường nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía trưởng lão Thông Trần.

Người sau mặt mày nghiêm túc: "Dù có bị ma nhập cũng phải bắt lại, đuổi theo!"

Vì vậy toàn bộ Vạn Phật Tông rơi vào tình trạng kỳ quái, phía trước một nhóm đệ tử nội môn như người hoang dã, thẳng người vung tay, miệng hú hú chạy vòng vòng.

Phía sau các đệ tử của Giới Luật Đường cầm Giới Luật xích, mặt mày nghiêm túc đuổi theo, không nói một lời.

Những đệ tử khác đi ngang qua ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lấy tông bài ra vào [Trò chuyện] để hỏi.

Trong khoảng thời gian này sau khi được Khương Trúc nâng cấp, tin tức trên tông bài đã được chia thành hai kênh - [Trò chuyện] dùng để trò chuyện hàng ngày, [Mạng tin tức] dùng để truyền đạt tin tức chính thức.

[Có ai biết tiểu sư muội và những người khác đang làm gì không? Trông thật là vui.]

[Không biết, ta đã chạy theo hai vòng rồi.]

[Ta cũng muốn chạy theo nhóm của tiểu sư muội, nhưng ta cảm thấy động tác của họ thật điên khùng, có nhất thiết phải học không?]

[Nếu không học đúng động tác thì không có tinh túy, vậy ngươi cứ chạy theo Giới Luật Đường đi, đừng làm rối đội hình của chúng ta.]

[Ôi, ôi, ôi, được rồi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK