Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ nước này nổi bật như vậy, chắc chắn những người đến trước đã xuống nước rồi nhỉ?

Chẳng lẽ dưới nước không có gì sao? Nếu không thì bọn họ đứng trên bờ làm gì?

Rất nhanh sau đó, Khương Trúc đã có được đáp án.

Từ một hướng khác, hai người nam nhân đi tới, bọn họ đứng bên bờ hồ, cẩn thận thăm dò.

Nhưng lúc bọn họ chạm vào mặt nước, lại không hề chìm xuống, hai người nam nhân lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cả người đứng trên mặt nước nhưng vẫn không hề chìm xuống.

“Rõ ràng nhìn thấy nước trong hồ đang chảy mà, chẳng lẽ bên trên còn có một kết giới khác sao?” Trương Đồng nghi ngờ hỏi.

Trình Xung và những người khác cũng thấy khó hiểu, lần lượt đi đến bên bờ hồ để xem xét tình huống.

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc đi đến bên bờ hồ, ngồi xổm xuống, đưa tay ấn xuống mặt nước, cảm giác giống như đang chạm vào mặt đất, không hề lõm xuống tí nào.

Nàng lại thử ném đá và một số thứ không có linh lực xuống, kết quả vẫn không hề chìm xuống.

Lúc bọn họ đang điều tra bên này, những người khác ở xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

“Mấy người Kim Đan tầm hai mươi tuổi kia là thiên tài của Trung Châu sao?” Quảng Ngọc Hoàn nhìn thấy trang phục trên người bọn họ, nhíu mày nói.

Người của ngoại châu có lẽ không phân biệt được người Trung Châu nhưng chắc chắn có thể nhận ra người của Ngũ đại tông môn.

Bởi vì trang phục của Ngũ đại tông môn đều được làm từ một loại nguyên liệu đặc biệt, loại nguyên liệu này có tên là Thiên Ti Vạn Lũ, có thể tùy ý thay đổi kích thước lớn nhỏ, hơn nữa còn rất dễ dàng vệ sinh, thế nhưng loại nguyên liệu này cực kỳ khó xử lý, hơn nữa còn rất khó tìm.

Trên toàn bộ Tu Linh giới chỉ có Ngũ đại tông môn mới có thể dùng loại nguyên liệu xa xỉ này để may trang phục, nhất là trang phục của đệ tử thân truyền càng đặc biệt hơn, cho dù là chất liệu hay là kỹ thuật may đều vô cùng tinh xảo.

Trang phục của Ngũ đại tông môn nổi tiếng khắp Tu Linh giới.

“Mấy người đi cùng bọn họ cũng là người Trung Châu sao?”

Công Thiên Tinh lắc đầu nói: “Người tên Trình Xung bên cạnh họ là người Đông Châu, lúc trước chúng ta đã gặp qua một lần, tiểu đội của hắn ta đều là tán tu, không biết vì sao bọn họ lại đi cùng nhau.”

Lý Thiên Xuyên nhìn thấy tu vi của bọn họ cũng chỉ là Kim Đan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên tài của mỗi châu đều thích so sánh với nhau, tuy rằng Kim Đan cũng chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ nhưng dù sao cũng là cùng là Kim Đan, áp lực trong lòng hắn ta cũng giảm đi rất nhiều.

Ánh mắt của mấy người bên này quá mức rõ ràng, Tiêu Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, phát hiện không phải người quen, sau đó nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Không phải kẻ thù là được rồi.

Bên kia, trong mắt Mộ Dung Tín hiện lên vẻ kích động, nói: “Thân truyền đệ tử của Ngũ đại tông môn chắc chắn là những người kiệt xuất nhất của Trung Châu.”

Ân Xuyên đi bên cạnh nhíu mày nói: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Nếu không phải tam đại gia tộc Mộ Dung gia, Ân gia và Dung gia đã đồng ý hợp tác với nhau, hắn ta tuyệt đối không muốn đi cùng Mộ Dung Tín.

“Đương nhiên là đi thử xem thực lực của đám người kia thế nào rồi.” Mộ Dung Tín nở nụ cười, vừa nói vừa đi về phía trước.

“Ngươi…”

Ân Xuyên đang định đưa tay kéo hắn lại, lại bị người của Dung gia bên cạnh chặn đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-163-nguoi-thay-thuc-luc-cua-ta-the-nao.html.]

“Ân Xuyên, ngươi xen vào việc của người khác làm gì, không thấy người của Mộ Dung gia cũng không ngăn cản hắn ta sao?”

Ân Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, thì lập tức biết người của Dung gia cũng muốn thử xem thực lực của đám thiên tài Trung Châu kia thế nào, dù sao bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau.

Không đúng, phải nói là tất cả tu sĩ ở đây đều muốn thử một lần.

Trung Châu vốn nổi tiếng với thực lực cường hãn, thiên tài nhiều vô số kể, mà đám người trước mắt bọn họ đều là thân truyền đệ tử của Ngũ đại tông môn, tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất trong trận chiến giành chủng tộc truyền thừa lần này.

Không thăm dò rõ thực lực của bọn họ, trong lòng bọn họ không được yên.

Mộ Dung Tín chẳng qua không cam lòng làm chim đầu đàn mà thôi, bọn họ vui vẻ còn không kịp, làm sao lại ngăn cản.

Phía trước, Khương Trúc đang ngồi xổm bên bờ dò xét bốn phía, đột nhiên từ bên cạnh bay tới một đạo linh lực, ở vị trí cách nàng chưa đầy hai mét lại bị một luồng linh lực khác đánh tan.

Mà Khương Trúc vẫn không ngẩng đầu lên tiếp tục tìm kiếm, mắt cũng không chớp lấy một cái, việc này khiến Mộ Dung Tín tức giận không nhẹ, đang định tấn công lần nữa, lại bị một người khác cắt ngang.

“Vị huynh đệ này, muốn tới gây sự?”

Trương Đồng duỗi lưng đứng dậy, nhẹ nhàng nhấc kích đao lên, đặt ngang trên cổ, hai tay đặt lên cán kích đao, dáng vẻ cà lơ phất phơ đi đến trước mặt Mộ Dung Tín.

Đầu tiên hắn ta liếc mắt nhìn Mộ Dung gia ở phía sau Mộ Dung Tín, sau đó dùng một tay nhấc kích đao đang gác trên cổ lên, nặng nề chống xuống đất, linh lực trong nháy mắt tản ra một tầng bụi đất.

“Đừng quấy rầy nàng, người ta đang bận động não đấy, loại việc không cần động não này, ngươi tìm ta là được rồi.”

Mộ Dung Tín nào quản nhiều như vậy, hắn chỉ muốn tùy tiện chọn một người thăm dò thực lực, thấy đối phương nói thẳng thừng như vậy, linh lực ngưng tụ, trong tay lập tức xuất hiện song đao.

Trương Đồng quay đầu liếc nhìn vị trí của Khương Trúc bọn họ, khoát tay với người đối diện: “Lui về phía sau một chút, chúng ta cách xa một chút rồi đánh.”

Mộ Dung Tín coi như là người dễ nói chuyện, thật sự lui về phía sau vài bước, thấy đối phương đã đứng vững, thì lập tức nắm song đao xông lên.

Hai người đều là Kim Đan sơ kỳ, nên hắn không có ý định che giấu thực lực, hắn muốn thăm dò toàn bộ thực lực của đối phương.

Trương Đồng không chút hoang mang dùng kích đao nghênh đón đao phong đang đánh tới, thuận thế lui về phía sau một mét, chân phải giẫm mạnh trên mặt đất, cả người nhảy lên.

Không đến nửa hơi thở, linh lực đều được rót vào chân, uy áp nặng nề.

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cơn đau ập tới.

Tuy một cước này của hắn ta đá vào n.g.ự.c Mộ Dung Tín nhưng lại giống như nện vào trong lòng mọi người, khiến bọn họ cũng không nhịn được run rẩy theo.

Chân Mộ Dung Tín ma sát với mặt đất bay ngược ra xa ba mét, cuối cùng đành phải cắm song đao xuống đất mới miễn cưỡng dừng lại.

Thế nhưng Trương Đồng cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, hắn ta nhanh chóng áp sát, đánh một quyền về phía bụng đối phương. Mộ Dung Tín vội vàng rút song đao ra đỡ lấy nắm đ.ấ.m kia nhưng lực đạo trên nắm đ.ấ.m kia vượt xa tưởng tượng của hắn, cách song đao mạnh mẽ đánh trúng bụng hắn.

Mộ Dung Tín cắn chặt răng, cố nén cảm giác muốn phun máu, giơ song đao trong tay lên tàn nhẫn c.h.é.m về phía đối phương.

Đao phong và lưỡi d.a.o của kích đao vừa tiếp xúc, lập tức b.ắ.n ra hàng loạt tia lửa.

Mộ Dung Tín còn đang ngạc nhiên thì lại bị một cước đá bay ra xa mấy mét, chật vật ngã nhào xuống đất, lần này, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Trong lòng mọi người vô cùng kinh hãi, nhất thời quên cả nhìn tình hình của Khương Trúc bên kia.

Rõ ràng đều là Kim Đan sơ kỳ, vậy mà người Trung Châu này đánh người Đông Châu lại dễ dàng như đánh Trúc Cơ vậy!

Kích đao trong tay Trương Đồng vẽ ra tia lửa trên mặt đất, hắn ta đi đến trước mặt Mộ Dung Tín, dùng lưỡi d.a.o nâng cằm đối phương lên, buộc Mộ Dung Tín phải ngẩng đầu, nhướng mày hỏi: “Ngươi thấy thực lực của ta thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK