Cung Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cung Ngọc Thành, ánh mắt kiên định: “Con không muốn làm một thiên tài luyện đan chỉ biết đến danh tiếng, con muốn tự mình đi con đường của mình.”
Cung Ngọc Thành như bị sét đánh ngang tai.
Lão ấy trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói bằng giọng khàn khàn: “Tự bảo trọng.”
Cung Tiêu Tiêu cho rằng Cung Ngọc Thành sẽ lấy Cung gia và Thần Đan Các ra để uy h.i.ế.p nàng ấy, nàng ấy mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu thật mạnh.
Trước khi lên thuyền vượt Linh Hải, Cung Ngọc Thành len lén đưa toàn bộ của cải tích góp được cho Cung Tiêu Tiêu.
Lão ấy không định nói chuyện này cho các vị trưởng lão Cung gia.
Các vị trưởng lão Cung gia chỉ là người của Cung gia nhưng lão ấy không chỉ là gia chủ Cung gia, lão ấy còn là phụ thân của Cung Tiêu Tiêu.
“Phụ thân bảo trọng.”
“Bình an trở về.”
Cung Tiêu Tiêu đứng trên thuyền, nhìn Tu Tiên giới càng ngày càng xa, trong lòng cảm thấy như trút được gánh nặng.
Ở một nơi khác, Khương Trúc đã rời khỏi Hoàng thành, nàng đi về phía tây nam.
“Thiên Bia là vật gì?”
Ma Vương đang gác tay gác chân, nằm trong chiếc giỏ nhỏ giật mình suýt chút nữa thì ngã xuống: “Sao ngươi lại hỏi cái này, chẳng lẽ ngươi có Thiên Bia?”
Khương Trúc nhanh tay lẹ mắt, vớt Ma Vương nhét vào trong giỏ: “Ngươi biết nó sao?”
Xem ra Thiên Bia là một thứ rất lợi hại, dù sao cũng hiếm khi nào nàng thấy Ma Vương kinh ngạc như vậy.
Lần trước, Ma Vương còn chẳng thèm để Sinh Mệnh thụ vào mắt nhưng sau khi nàng biết công dụng của nó, lại nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sợ nó chết, ngày nào cũng dùng linh lực tưới cho nó.
“Ngươi mau mau tiếp thu hết mấy thứ truyền thừa mà bổn vương đưa cho ngươi đi, ngay cả Thiên Bia mà cũng không biết.”
Ma Vương tốt bụng giải thích cho nàng: “Thiên Bia còn được gọi là Đại Đạo Bia, là tiêu chí của mỗi một đạo, Nhân tu các ngươi chỉ có thể phi thăng bằng cách ngộ đạo, mà trên mỗi một khối Thiên Bia đều ghi lại những người đã từng phi thăng đại đạo đó, trước khi phi thăng, những vị tiền bối đó sẽ để lại cảm ngộ của mình trên Thiên Bia, giúp đỡ những hậu bối chuẩn bị phi thăng vượt qua độ kiếp.”
Khương Trúc: “Nói như vậy, trên Thiên Bia của Vạn Phật Tông có ghi lại tất cả những vị Phật tu đã từng phi thăng?”
Vậy chẳng phải nó còn lợi hại hơn cả Cấm Tháp sao?
“Không sai, sở dĩ Vạn Phật Tông được xưng là Phật môn chính tông nhất là bởi vì được Thiên Bia lựa chọn nhưng tại sao bọn họ lại đưa Thiên Bia cho ngươi sớm như vậy, ngươi còn kém xa lắm mới có thể phi thăng, cho dù ngộ được cũng vô dụng.”
Nhưng nghĩ kỹ lại, Ma Vương lại cảm thấy chuyện này cũng bình thường.
Dù sao thì gần như toàn bộ Vạn Phật Tông đều đã hạ phàm, nói không chừng mười năm hai mươi năm nữa cũng chưa trở về, đưa cho nàng lúc này cũng có chút tác dụng, biết đâu nàng lại gặp may mắn, đột phá đến Hóa Thần thì sao.
Ma Vương âm thầm vui vẻ trong lòng.
Khương Trúc nghe được tiếng lòng của Ma Vương: “?”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta đã ký kết khế ước linh hồn rồi sao?”
Sao mỗi câu hắn nói ra đều chọc đúng chỗ tức của nàng tức vậy?
Thu Vũ Miên Miên
Nàng rất muốn đánh hắn một trận.
Ma Vương lau mồ hôi, im lặng co người lại, chui xuống đáy giỏ.
Khương Trúc đột nhiên hỏi: “Vậy ta có thể nhờ bọn họ giúp đỡ không?”
Ma Vương nghe vậy phì cười: “Ngươi muốn đảo ngược Thiên Cương sao?”
“Bọn họ đều đã phi thăng, giống như Phật gia gia của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Khương Trúc nghe vậy, ngược lại có chút vui mừng.
Giống Phật gia gia, vậy thì dễ nói chuyện rồi.
Ma Vương nghe được tiếng lòng của nàng: “...”
Hắn nằm vật ra trong cái giỏ, uể oải nói: “Ngươi tỉnh táo một chút đi, ta thấy Phật Tổ lão nhân kia chắc chắn là bị mất trí mới thu nhận ngươi, không phải vị Phật tu nào sau khi phi thăng cũng bị mất trí, hơn nữa còn cùng lúc bị mất trí, xác suất này quá thấp.”
Khương Trúc híp mắt cười, thuận tay túm Ma Vương ra khỏi giỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-193-nguoi-muon-dao-nguoc-thien-cuong-sao.html.]
Ma Vương thấy vậy, lập tức luống cuống: “Khoan đã, khoan đã, ta nói bậy, ngươi muốn làm gì?”
“Ngủ mấy tháng trời, chắc ngươi ngứa ngáy lắm rồi, ba, hai, một, đi thôi.”
Trong tiếng kêu thảm thiết của Ma Vương, Khương Trúc xoay hắn ba vòng rồi ném ra ngoài.
Chỉ thấy một luồng sáng xẹt qua, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng xa.
“A a a!”
“Bịch”
Một con chim lớn đang đậu trên cây quay đầu lại, thấy một vật đen đỏ bay thẳng đến mặt mình, nó theo bản năng há miệng phun ra một ngọn lửa.
Ma Vương vội vàng xoay người nhưng m.ô.n.g vẫn bị cháy xém một mảng lông, hắn tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, gầm lên: “Lông của bổn vương! Con chim c.h.ế.t tiệt, mau lại đây cho bổn vương đánh.”
Ban đầu, hắn định nhịn để nàng ném cho hả giận.
Nhưng mà, lần này hắn thật sự bị tổn thất nặng nề!
Đó là bộ lông xinh đẹp của hắn, là mặt mũi của hắn!
Con chim lớn sợ hãi kêu lên thảm thiết, dùng cánh che đầu nhưng vẫn bị đánh cho một trận.
Ma Vương nhảy lên, đáp xuống lưng con chim lớn, tức giận chỉ huy nó đuổi theo Khương Trúc.
“Đi, đi tìm nàng nói chuyện phải trái, lần này bổn vương thật sự nổi giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Phía trước, Khương Trúc không hề hay biết, nàng vừa đi vừa lắc lắc tay, cũng không quay đầu lại: “Phù! Thoải mái hơn nhiều rồi.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng nàng biết biện pháp này không khả thi.
Cho dù các vị tổ tiên trong Cấm Tháp có giao Thiên Bia cho nàng, cũng không có nghĩa nàng muốn Thiên Bia xuất hiện là nó sẽ xuất hiện, bây giờ, nàng hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Bia.
Lúc nãy các vị tổ tiên có nói, nàng là người thủ tháp, có lẽ là người bảo vệ Thiên Bia.
Hơn nữa, dường như Phật gia gia cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của bọn họ, ngài ấy chỉ bày tỏ thái độ đồng ý hoặc không đồng ý, hoặc là nói chuyện phiếm với nàng mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, nếu Thiên Đạo cho phép những người phi thăng tuỳ ý nhúng tay vào chuyện của phàm nhân, vậy chẳng phải thiên hạ đại loạn sao?
Khương Trúc chỉ nghĩ trong chốc lát rồi thôi, nàng chuyển sang suy nghĩ về Linh đồng.
Vừa rồi, Cung các chủ và Tông Chủ đã cung cấp cho nàng một số manh mối, lần trước Linh đồng xuất hiện ở Nam Châu, vì thế nên nàng muốn đến đó xem sao.
Khương Trúc vừa ngâm nga hát vừa bay về phía Nam Châu, nàng định bụng tìm thời gian tiếp thu những tin tức vụn vặt trong truyền thừa.
Tu Tiên giới có quá nhiều thứ kỳ lạ, không có truyền thừa thật sự rất bất tiện.
Về phần Ma Vương, Khương Trúc không lo lắng hắn không tìm được nàng.
Sau khi hấp thu năng lượng khổng lồ lần trước, hắn không chỉ thức tỉnh huyết mạch và truyền thừa của chủng tộc mình, tu vi thực tế cũng đã đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Lúc ở Luyện Khí kỳ, hắn đã có thể trốn khỏi Tiêu Trường Phong cả mấy con phố, hiện giờ càng không cần phải nói, bốn năm tên Hóa Thần cũng chưa chắc đã bắt được hắn.
Khương Trúc đang suy nghĩ, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí tức nguy hiểm, nàng quay đầu lại, thấy một con chim lớn chở theo một con hồ ly đang bay nhanh về phía nàng.
“?” Nhanh Như vậy đã tìm được nàng rồi.
Khương Trúc rút vỏ kiếm ra, làm ra tư thế nghênh chiến.
Con chim lớn thấy vậy, sợ hãi kêu lên, vội vàng dừng lại, kết quả Ma Vương không kịp phản ứng, bị hất văng xuống, rơi trúng mặt Khương Trúc.
Một người, một hồ ly, một con chim đồng thời bất động.
Ma Vương nhanh chóng nhảy xuống, chạy xa mấy mét, chỉ vào con chim lớn đang ngơ ngác, nói: “Chuyện này không liên quan đến ta, đều là tại nó.”
Khương Trúc đang định nổi giận, bỗng nhiên nhìn thấy trên người Ma Vương có gì đó không đúng, nàng nhìn chằm chằm hai giây, sau đó bật cười: “Ma Vương, lông trên m.ô.n.g ngươi bị cháy hết rồi sao? Ha ha ha, hồ ly m.ô.n.g trần.”
Ma Vương: “...”
Nói chuyện thật khó nghe.
Hắn tức giận xông lên, dùng móng vuốt che miệng Khương Trúc.
“Không cho cười, không cho cười!”