Các đệ tử đứng lại hóng tin tức nhất thời bối rối, nhưng ánh mắt ngơ ngác của họ dần trở nên kiên định, rồi nhanh chóng tham gia vào đám đông.
Một đệ tử chạy đến bên cạnh một người khác, thì thầm hỏi:
“Sư huynh, ngươi có biết đây là hoạt động gì không?”
“Hoạt động gì cũng kệ đi, chỉ cần chạy theo là được. Tông môn chúng ta lâu lắm không có hoạt động tập thể như thế này rồi, phải ủng hộ mới được.”
Trên mái nhà, Ma Vương cùng với Đại Hoàng- tiểu đệ mới tìm được của nó cùng ngồi xem biểu diễn với nhau, bên cạnh còn có một thanh kiếm đang tựa vào mái nhà.
Trên thân một mèo, một hồ, một kiếm đều đeo một chuỗi Phật châu.
Sau cái lần Tông Chủ nói chuyện với Ma Vương, nó cũng được đeo một chuỗi, giống hệt như cái trên cổ Đại Hoàng.
Còn về Lôi Thần, hoàn toàn là Khương Trúc vì công bằng, nên cũng treo một cái lên chuôi kiếm.
“Vui quá đi, đi thôi, chúng ta cũng tham gia vào cho vui.”
Mọi người càng chạy càng cảm thấy bất thường.
Không biết tại sao, càng chạy càng chật chội, càng chạy càng đông.
Đệ tử của Giới Luật Đường quay đầu lại thì thấy hoang mang.
Một đám người đông nghịt, mặc dù tư thế ai cũng giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy có người giơ mõ, có người cầm gậy gõ mõ, có người cầm cành cây…
Trong Giới Luật Đường của bọn họ có nhiều đệ tử như vậy sao?
“Các người không cảm thấy có gì không ổn sao?”
“Không ổn chỗ nào?”
“Người phía trước cũng đông hơn, người phía sau cũng đông hơn mà.”
Khi đệ tử Giới Luật Đường nhìn về phía trước, không nhìn thì không sao, nhìn thấy đã giật mình.
Lẽ ra phía trước phải là tiểu sư muội- người họ đang đuổi theo mới đúng, không biết sao lại xuất hiện nhiều người khác như vậy, không thấy tiểu sư muội đâu cả.
Trưởng lão Thông Trần không thể nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát: “Mọi người dừng lại hết cho ta!”
Các đệ tử không hiểu gì từ từ giảm tốc độ.
“Các người chạy theo làm gì?” Mặt mày trưởng lão Thông Trần u ám: “Quay về hết cho ta!”
[Trưởng lão nói gì ở phía trước thế?]
[Nghe không rõ, chắc là muốn xếp hàng, mọi người đứng thẳng hàng lại đi.]
Trưởng lão Thông Trần nhìn các đệ tử xếp hàng càng lúc càng thẳng, sắc mặt càng lúc càng đen.
Làm cái gì vậy?
Cả đám đều coi trời bằng vung hết rồi!
“Các ngươi muốn nổi loạn à! Quay về hết cho ta nghe không?”
[Rốt cuộc đang nói gì vậy?]
[Mấy đệ tử xếp phía trước có thể truyền đạt chút thông tin không?]
[Mấy người ở phía trước không dám lấy tông bài ra.]
[Thôi được, vậy chúng ta còn chạy nữa không?]
Đệ tử Giới Luật Đường thấy đám đệ tử sau lưng vẫn chưa nhúc nhích, sợ tới mức vội vàng quay lại đuổi người.
“Không phải là đệ tử Giới Luật Đường thì quay về đi, đừng theo chúng ta.”
“Nhanh lên nhanh lên, tất cả rời khỏi đây đi, đừng theo chúng ta nữa.”
“À? Hoạt động kết thúc rồi sao?”
“Không biết, họ bảo chúng ta đi thì cứ đi thôi.”
“Mấy người tiểu sư muội còn chạy ở phía trước không? Chúng ta đi lên phía trước đi.”
Đệ tử Giới Luật Đường nhìn đám người ngốc nghếch trước mặt lại chạy tới phía trước, tức giận đến đau cả lòng mề, vội vàng chạy lên trước đuổi người.
Cách họ chừng mười mét, trong rừng cây, Khương Trúc và những người khác ngồi trên một cái cây, tay cầm linh quả gặm không ngừng.
“Này, rốt cuộc họ muốn chạy bao lâu nữa?”
Minh Huệ cắn một miếng thịt quả lớn, nói không rõ: “Không biết, trưởng lão Thông Trần còn bắt chúng ta sao?”
“Hay là đi hỏi thử xem?”
Khương Trúc đề nghị: “Chúng ta đi hỏi Phật Tổ nhé?”
Câu này khiến Đạo Toàn ngẩn người.
Còn hỏi Phật Tổ sao?
Họ không phải vì chuyện này mà bị bắt à…
Thực ra, họ chưa từng theo tiểu sư muội gây ra chuyện gì sai trái, cho dù tham gia cũng chỉ là những trò vặt vãnh, nào có giống như hôm nay, làm cả tông môn rối loạn như vậy.
Không ngờ Huyền Tịch và Minh Huệ lại giơ tay đồng ý, các sư huynh khác cũng mơ hồ đồng ý theo.
Đạo Toàn im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-79-truong-lao-noi-gi-o-phia-truoc-the.html.]
Hắn cảm thấy bản thân dường như hơi quá thật thà.
Khương Trúc lấy ra đồng tiền quý báu của mình.
“Nhìn cho kỹ nhé, mặt trước chúng ta coi như không có chuyện gì, mặt sau thì chúng ta đi hỏi trưởng lão Thông Trần xem còn phải chạy tiếp không.”
Ngón cái của nàng búng mạnh, đồng tiền lập tức bay lên không trung, xoay tròn thật nhanh.
Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi.
Đột nhiên, một con hồ ly dẫn theo một con mèo và một thanh kiếm chạy vụt qua trước mặt các đệ tử của Giới Luật Đường.
“Các ngươi sao không chạy nữa? Chúng ta cũng tới đây, tiếp tục chạy đi nào!”
“Không ổn.” Khương Trúc kêu lên.
Thu Vũ Miên Miên
“Ma Vương, Lôi Thần, Đại Hoàng, các ngươi hại c.h.ế.t chúng ta rồi!!”
Quả nhiên, cách đó không xa, trưởng lão Thông Trần quay đầu nhìn lại, còn hùng hổ chỉ tay về phía họ, các đệ tử của Giới Luật Đường lập tức lao tới.
Mặt Khương Trúc biến sắc, nàng vội vàng nắm chặt đồng tiền chuẩn bị chạy trốn, không quan tâm mặt trước hay mặt sau gì nữa, nhưng thật không may, khoảng cách quá gần, đối phương chỉ một lát đã chạy đến.
Ma Vương và Đại Hoàng vừa mới leo lên cây, ngơ ngác nhìn xuống đám đệ tử.
Thì ra không phải đang chơi trò chơi.
“Niệm Nhất, xuống đây cho ta!”
“Có bản lĩnh thì lên đây mà bắt ta!”
Các đệ tử của Giới Luật Đường vây quanh dưới gốc cây, Khương Trúc cùng một nhóm đệ tử nội môn đứng trên cây.
Trưởng lão Thông Trần cầm Giới Luật xích trong tay, nhìn là biết sắp đánh người.
“Lên đi, bắt bọn họ xuống cho ta.”
Huyền Tịch nghe vậy liền hoảng hốt.
“Phải làm sao bây giờ?”
Khương Trúc cười ha hả, vẫn còn khiêu khích: “Các ngươi lên đi, có bản lĩnh thì đến bắt ta!”
Quá kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo.
Các đệ tử của Giới Luật Đường lập tức nổi giận, mấy người nhanh nhẹn trèo lên cây mà nàng đang đứng.
Minh Không tay chân linh hoạt, chỉ trong chốc lát đã leo lên được, nhưng kết quả lại hụt chân.
Khương Trúc nắm chặt dây leo nhảy sang một cây khác, tiếp tục khiêu khích: “Bắt không được, bắt không được!”
Minh Không cũng học theo nàng, đưa tay ra với lấy dây leo.
Khương Trúc lớn tiếng gọi: “Đằng Đằng.”
Minh Không ngẩn người, sau đó một ngọn lửa xuất hiện đốt cháy dây leo từ chính giữa.
Minh Không đang lơ lửng giữa không trung: “?”
Huyền Tịch và những người khác vội che mắt lại.
Minh Không bất ngờ ngã xuống đất, cảm giác đau đớn ở m.ô.n.g khiến hắn ta ngơ ngác.
Có Khương Trúc làm mẫu, Huyền Tịch và những người khác cũng coi như dễ dạy, chơi trò đuổi bắt cùng với các đệ tử của Giới Luật Đường.
Một đám đệ tử nội môn lượn lờ trong rừng, những đệ tử của Giới Luật Đường vốn nghiêm túc giờ cũng nhăn mặt trèo lên trèo xuống.
Cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Thấy các đệ tử của Giới Luật Đường bị đùa giỡn đến mức không biết đâu là đâu, trưởng lão Thông Trần tức giận đến mức suýt bóp nát Giới Luật xích.
Khương Trúc nhận ra ý định của lão ta, vội vàng lên tiếng: “Trưởng lão Thông Trần, tông môn có quy định, trưởng lão không được dùng linh lực với đệ tử.”
“Trưởng lão là người nghiêm khắc như vậy, sẽ không vi phạm tông quy đâu nhỉ?”
Minh Huệ và Huyền Tịch phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, trưởng lão Thông Trần là người tuân thủ quy tắc nhất mà.”
Trưởng lão Thông Trần tức giận đến mức mặt mày xanh mét, cuối cùng chỉ hừ một tiếng.
“Minh Không sư huynh, các huynh leo mệt rồi phải không? Hay nghỉ một chút đi?”
“Niệm Nhất sư muội, trưởng lão sẽ không phạt nặng các ngươi đâu, chúng ta sẽ cầu tình giúp các ngươi mà.”
“Đúng vậy, Niệm Nhất sư muội mau xuống đây đi.” Một đám đệ tử chống hai tay lên đầu gối, mệt mỏi thở hổn hển.
Tiểu sư muội thật biết cách chơi, dẫn theo một đám đệ tử khiến họ mệt muốn chết.
Mỗi lần nàng trở về tông môn, công việc của Giới Luật Đường bọn họ lại phải tăng gấp đôi.
Khương Trúc ngồi trên cây, đung đưa chân, cười tủm tỉm nói: “Mệt thì nghỉ một chút, ta đã tìm được trợ thủ khác cho các ngươi.”
Đệ tử của Giới Luật Đường: “?”
Còn nữa sao?
Sau lưng không hiểu sao lại xuất hiện một đám đệ tử.