Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nén nhang đã trôi qua được quá nửa.

Khương Trúc dùng ánh mắt ra hiệu cho Hác Phú Quý và những người khác, ngay lập tức Nghệ Phong Dao hiểu ý, đứng dậy và bắt đầu làm ầm lên.

“Ta đã nói từ trước là không nên đến đây, vậy mà các người cứ muốn vô góp vui làm chi! Chẳng những có nguy cơ mất trắng tài sản, mà lát nữa ra ngoài còn bị người ta truy sát. Chúng ta vô tình mới vào Vô Cực thành, chịu khó đợi một tháng rồi quay về không phải tốt hơn sao? Cứ phải lao vào mấy chuyện phiền phức này.”

Bạch Vi nghe xong lập tức nổi giận: “Bây giờ đã vào đến đây rồi, ngươi nói mấy thứ đó còn có ích gì? Ta thấy chỉ là tại ngươi nhát gan thôi!”

“Đúng đúng đúng, ta nhát gan! Ta thấy các người điên hết rồi. Muốn chơi thì các người chơi, ta không muốn bỏ mạng ở đây đâu. Ta muốn xem các ngươi làm thế nào cược mà không có bảo vật của ta đấy!” Nghệ Phong Dao vừa nói vừa đứng dậy, hướng ra ngoài mà đi.

(beta: đang giả vờ nên xưng hô ta- ngươi.)

“Vương Lão Nhị, ngươi có ý gì hả? Đứng lại cho ta!”

Bạch Vi có vẻ đã tức lắm, quay sang quát Hác Phú Quý và Mục Trì: “Còn đứng đó làm gì? Mau bắt hắn ta lại! Tất cả bảo vật đều ở trên người hắn ta, không có hắn ta chúng ta làm sao đây?”

Hác Phú Quý và Mục Trì vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Xung quanh vang lên vài tiếng cười mỉa mai.

“Nhìn bọn nhóc kia kìa, sợ đến mức không dám ở lại nữa rồi. Giờ này mới ra ngoài thì đã muộn rồi.”

“Đúng là đồ vô dụng, mới chút xíu đã sợ hãi, chậc, chẳng có tí dũng khí nào.”

“Nhìn bọn chúng còn trẻ, chắc chưa đến hai mươi tuổi. Làm sao mà bằng ngươi, già rồi, dù có c.h.ế.t cũng là lời rồi.”

“Cũng đúng. Ngưu Đại Lực, hồi ngươi mười mấy tuổi có khi còn chưa từng nghe đến Vô Cực thành nữa là, còn dám cười người ta ha ha ha.”

Khương Trúc ngượng ngùng, quay sang xin lỗi thị nữ bên cạnh: “Xin lỗi, chúng ta sẽ quay lại ngay. Ngươi có thể giữ chỗ này cho chúng ta được không?”

Thị nữ có vẻ đã quen với những chuyện như vậy, lạnh lùng trả lời: “Không thể. Nếu các vị rời đi, các vị sẽ phải quay lại quầy để điền lại thông tin.”

Khương Trúc có chút do dự, cuối cùng cũng dẫn theo Ma Vương với vẻ “không cam lòng” mà chạy ra ngoài.

Ngay khi nén nhang cháy hết, năm người đeo mặt nạ lần lượt ngồi vào chỗ ở hàng số bốn mươi mấy, Ma Vương đã biến thành hồ ly, nằm gọn trong chiếc giỏ nhỏ.

Cả năm người đều che giấu khí tức, không ai có thể nhìn ra được họ. Khi bước vào cũng chẳng ai chú ý đến họ.

Cách ăn mặc như vậy ở Đấu Giá Các Vô Cực không phải hiếm, hầu hết mọi người ở đây đều ăn vận tương tự.

Năm người không trao đổi trực tiếp với nhau mà sử dụng Tiểu Linh Thông.

Thu Vũ Miên Miên

Ban đầu họ định dùng truyền âm, nhưng truyền âm chỉ có thể dùng giữa hai người, mà trong Đấu Giá Các Vô Cực có quá nhiều dị tộc phức tạp. Trong quyển sổ mà lão già kia đưa cho họ có ghi những dị tộc có thể nghe lén truyền âm, nên họ không dám mạo hiểm.

Mục Trì: [Ta nói này, các ngươi chọn tên đừng có kỳ quái quá. Gì mà Thạch Tại Nhân, Chu Chu Hiệp, nghe là biết giả ngay!]

Nghệ Phong Dao: [Vậy ngươi không dùng tên mà Trúc Tử đặt à?]

Mục Trì: [Ta dùng rồi, ta chọn Chu Chu Hiệp.]

Bạch Vi: […]

Khương Trúc: […]

Hác Phú Quý: […Dùng rồi còn kêu ca cái gì?]

Mục Trì: [Ta không thể phàn nàn chút à? Bạch Vi chọn là Vạn Nhân Mê, Trúc Tử chọn Thạch Tại Nhân, hai ngươi chọn tên gì?]

Nghệ Phong Dao: [Ta chọn Cao Tài Sinh.]

Hác Phú Quý: [Ta là Phạm Bất Trứ, đừng nhớ nhầm nhé.]

 

“Để quý khách chờ lâu, ngay bây giờ sẽ bắt đầu phiên đấu giá tiếp theo. Bảo vật đã được chuẩn bị, mời các vị xem qua.”

Người nam nhân trên đài vỗ tay một cái, các thị nữ lần lượt mang ra hai mươi lăm món bảo vật, ngay lập tức gây nên tiếng xôn xao khắp hội trường.

“Thanh Nguyệt Diễm, Cửu U Minh Hỏa Thạch, Thiên Quý Ngưng Lộ, Thái Sơ Thủy… Đây đều là những bảo vật đã trăm năm không xuất hiện, vậy mà lại xuất hiện ở Đấu Giá Các Vô Cực!”

“Không sai, bảo vật mà Đấu Giá Các Vô Cực đưa ra đều là tuyệt thế chí bảo. Nhìn cái hạt châu đen kia, tuy trông có vẻ bình thường, nhưng nghe nói nó không chỉ ẩn chứa sức mạnh to lớn mà còn có thể che giấu khí tức. Dù không có tên, nhưng nó còn quý hơn rất nhiều so với bảo vật thông thường.”

“Thật sao? Có khi nào ngươi đang bịa chuyện không? Ta chưa từng nghe về vật này.”

“Nếu nó là bảo vật, vậy ngươi nói thử nó có thể che giấu khí tức đến mức nào?”

“Đừng không tin, ban đầu khi Đấu Giá Các Vô Cực có được vật này cũng không biết nó là gì, nên cắt một mảnh nhỏ để thử đấu giá. Kết quả ngươi đoán xem, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể dò ra tung tích!”

“Nếu điều ngươi nói là thật, thì đây đúng là một bảo vật tuyệt đỉnh. Có vật này trong tay, sau này ra ngoài không sợ bị đám người kia truy sát nữa rồi.”

Ma Vương từ trong giỏ nhỏ ló đầu ra, kích động mà kéo kéo cánh tay Khương Trúc. Khương Trúc vỗ nhẹ vào cái giỏ nhỏ, Ma Vương mới chịu ngoan ngoãn nằm xuống, yên lặng nhìn ra phía trước.

Có người đã động lòng tham, hỏi: “Mảnh nhỏ đó cuối cùng đi đâu rồi?”

“Năm đó vì tranh giành mảnh nhỏ ấy mà có rất nhiều người đầu rơi m.á.u chảy. Đáng tiếc là cuối cùng nó bị Tịch Họa mang đi.”

Nhắc đến Tịch Họa, mọi người đều im bặt.

Tên nhóc đó không mạnh nhưng lại rất giảo hoạt, vừa không thể đánh, cũng không thể giết, chỉ có thể né tránh.

“Không ngờ ở đây lại có Ma Linh Châu.” Lôi Thần phía sau Khương Trúc bất ngờ lên tiếng.

Nghe thấy hắn ta nói, Ma Vương mới nhìn kỹ lại: “Đúng thật, Ma Linh Châu trên thế gian chỉ có hai viên, xem ra Đấu Giá Các này cũng không phải hạng xoàng.”

Nghệ Phong Dao và những người khác quay sang hỏi: “Viên châu này có công dụng gì?”

Ma Vương nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu nói về công dụng lớn thì không có, nhưng nó có thể chuyển đổi và ngụy trang linh lực thành ma lực và ngược lại, không có sức tấn công, cũng chẳng thể tăng cường tu vi, chỉ thắng ở chỗ thần kỳ.”

Ma Linh Châu có thể ngụy trang ma lực thành linh lực mà không để lại dấu vết, hoặc ngụy trang linh lực thành ma lực, không ai có thể phát hiện ra.

Hai viên Ma Linh Châu vốn thuộc về Ma Âm, năm đó nhờ chúng mà Ma Âm đã giả làm Linh tu, khiến Tu Tiên giới chịu tổn thất lớn. Sau cuộc đại chiến, Ma Âm bị phong ấn, Ma Linh Châu cũng mất tích. Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy một viên ở đây.

“Không có công dụng lớn? Đây chính là bảo vật tuyệt đỉnh.” Khương Trúc và Nghệ Phong Dao nhìn nhau cười, hiểu ý.

Ma Vương chỉ biết giật giật khóe miệng.

Không biết nên gọi là họ ăn ý với nhau hay gì, lần nào cũng gặp cùng nhau phá hoại.

Sau khi bảo vật được trưng bày xong, đến lúc giơ bảng đấu giá.

Tầng hai và tầng ba có khoảng sáu mươi người, hơn một nửa đã giơ bảng. Thậm chí năm phòng bao trên tầng bốn cũng đã sáng đèn.

Hầu như ai cũng muốn giành lấy lô bảo vật này, điều đó khiến lòng Khương Trúc chùng xuống.

Nếu so về tài lực, nàng hoàn toàn không có cửa so với những người trong Đấu Giá Các này. Nhóm người này rõ ràng là khách quen, có lẽ họ đã thu về không ít thứ tốt, chưa kể còn có các phòng bao trên tầng bốn…

Chỉ còn cách bước tới đâu tính tới đó.

Không lâu sau, dưới lầu một có ba người bước ra, trong đó có hai người bước lên võ đài, còn một người đứng chờ dưới đài.

“Hai người trên đài là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, còn người dưới đài là Bán bộ Hóa Thần.”

Hác Phú Quý nói xong, cả nhóm liền rơi vào im lặng.

Hầu hết thời gian họ đều hành động cùng nhau, chưa từng đơn độc khiêu chiến vượt cấp.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK