Mục lục
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chắc là chỗ này? Nghe nói ở đây lại có hoạt động tông môn, phần thưởng lên đến một trăm viên linh thạch thượng phẩm đấy.”

“Phần thưởng hấp dẫn như vậy, trèo cây là sở trường của ta, bắt đầu thôi!”

“Trọng tài ở đâu nhỉ?”

“Không phải đệ tử của Giới Luật Đường ở bên kia sao? Chúng ta qua đó trèo cây đi.”

Còn cố tình qua đây trèo, các ngươi có thiếu não không vậy?

Minh Không chợt cảm thấy choáng váng, dẫn theo đám đệ tử đến hô hào.

“Đừng trèo cây, đừng trèo cây, tất cả xuống ngay!”

“Không được tùy tiện trèo cây!!”

Một đệ tử do dự: “Hình như Minh Không sư huynh của Giới Luật Đường nói không được trèo.”

“Sao lại không được trèo, nhìn tiểu sư muội và Huyền Tịch sư huynh đang ngồi trên cây kìa, cho dù bị phạt cũng là phạt họ trước, sợ gì chứ.”

“Có lý, trèo lên trước đã, không được thì lại xuống cũng không muộn.”

Lợi ích của điện thoại phiên bản tu tiên là chỉ cần gọi một tiếng thì có cả trăm người đáp.

Chẳng bao lâu, cả khu rừng đã chật cứng người.

Mặc dù nhiều người không tham gia, nhưng họ cũng đến hỏi cho biết.

Đây là lần đầu tiên Minh Không phải trả lời cùng một câu hỏi nhiều đến như vậy: “Ta nói lại lần nữa, ở đây không có hoạt động gì, các ngươi đừng đến nữa, Giới Luật Đường chúng ta không tổ chức bất kỳ hoạt động nào cả!”

“Minh Không sư huynh, ta nghe họ nói ở đây có hoạt động mà, các ngươi đang tổ chức thi đấu sao?”

“…”

Minh Không gần như sụp đổ.

Các đệ tử của Giới Luật Đường cũng hoang mang.

Xuống núi, mau chóng đưa tiểu sư muội xuống núi!!!

Vạn Phật Tông rối như tơ vò, mà đầu sỏ lại đang ở trên Tông Chủ Phong.

“Tông Chủ, lần này không phạt bọn họ thật sự không thể chấp nhận được, nhìn tông môn chúng ta rối đến mức nào rồi kìa!”

Giới Luật Đường đã biến thành trung tâm hoạt động, điều này khiến trưởng lão Thông Trần tức đến mức nhảy dựng, không ngừng kéo Tông Chủ ra để phân xử.

“Đợi đã, cho ta sắp xếp lại, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Tông Chủ hoàn toàn không biết gì cả.

Trưởng lão Thông Trần chỉ vào khuôn mặt vô tội của Niệm Nhất và bắt đầu liệt kê tội trạng: “Mỗi khi không có việc gì con bé lại dẫn đệ tử khác đến Phật đường, nói linh tinh trước mặt Phật Tổ, yêu cầu Phật Tổ đưa ra ý kiến, rồi lại dẫn các đệ tử la hét chạy lung tung trong tông môn, thu hút các đệ tử khác theo sau, còn dẫn họ trèo cây!”

“Phật môn chúng ta đang êm đẹp như vậy, vậy mà các đệ tử trong tông lại vào rừng cây nhảy tới nhảy lui, trèo lên trèo xuống, chẳng khác gì dã nhân cả!”

Khương Trúc và Tông Chủ nhìn nhau, miệng cười toe toét.

Trưởng lão Thông Trần càng nói càng tức, cầm Giới Luật xích đi đi lại lại.

“Còn cả con hồ ly của con bé nữa!”

Ma Vương không thể tin được chỉ tay vào mình.

Bổn vương?

Sao lại có liên quan đến bổn vương được?

“Suốt cả ngày, Ma Vương cứ dẫn Đại Hoàng học cách chó sủa! Còn dạy Đại Hoàng tu luyện linh lực, chưa đầy một tháng, đã làm nổ ổ mèo ba lần rồi!”

“Còn thanh kiếm kia, cả ngày cứ lượn lờ như âm hồn vậy, ta cũng không muốn nói nhiều.”

Lôi Thần: ?

Hả?

Ta cũng bị phê bình à?

“Tông Chủ, nếu không quản lý thì sẽ ra sao đây!”

Tông Chủ vội vã an ủi: “Được, được, ta sẽ hỏi, ngươi cứ bớt nóng trước đã.”

“Niệm Nhất, ngươi có gì muốn nói không?”

Khương Trúc giơ tay lên, trong lòng bàn tay có một đồng xu nằm đó, yếu ớt nói: “Phật Tổ nói ngài không bận tâm…”

Tông Chủ: “…”

“Ngươi! Ngươi còn hỏi nữa!”

Trưởng lão Thông Trần cầm Giới Luật xích lao về phía Khương Trúc.

Khương Trúc lập tức chạy trốn, vừa chạy vừa kêu: “Không phải chứ trưởng lão, ngài định đánh người à! Tông Chủ còn chưa đồng ý mà, thế này là dùng tư hình đấy!”

Thiền Tâm và mọi người thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng chạy tới chắn trước mặt Khương Trúc, ngăn cản trưởng lão Thông Trần.

Thu Vũ Miên Miên

“Trưởng lão đừng nóng giận!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đừng ra tay, đừng ra tay!”

“Trưởng lão, hãy bình tĩnh, tiểu sư muội và Phật Tổ quan hệ rất tốt mà.”

“Hay là chúng ta hỏi Phật Tổ đi…”

“?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-80-trung-phat-tam-su-de.html.]

Minh Huệ nhận ra mình đã nói gì, lập tức im bặt.

Đều tại tiểu sư muội suốt ngày cứ đòi hỏi ý Phật Tổ, khiến cậu bé cũng vô thức nói ra như vậy.

Thông Trần tức giận đến mức đau cả tim, vùng vẫy muốn lao tới bắt Khương Trúc.

“Sư huynh, các huynh nhất định phải ngăn cản trưởng lão Thông Trần!”

Khương Trúc lẩn tránh giữa đám người, biểu diễn “Tần Vương đi quanh cột”.

Ma Vương, Đại Hoàng, Lôi Thần vừa đập bàn vừa cười nghiêng ngả. 

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Tông chủ nhìn đám đệ tử có thể náo loạn ở Tông chủ Phong, không biết nên biểu hiện ra sao.

Có phải là hoạt bát quá rồi không?

“Được rồi, được rồi, mọi người dừng lại đi.”

Vừa nghe Tông Chủ nói, Khương Trúc lập tức trốn ra sau lưng lão.

Mặt mày Thông Trần tối sầm, cũng không thể làm gì thêm.

“Tông Chủ, ngài nói phải làm sao? Kỷ luật trong tông môn chúng ta đã bị làm rối loạn hết lên rồi!”

“Tông Chủ, Phật Tổ đã đồng ý cho ta làm như vậy.”

Được, được, làm tông chủ thật khó khăn.

Tông Chủ muốn nói lại thôi, lão mở miệng nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Thông Trần và Khương Trúc đang tung đồng xu, đành phải ngậm miệng.

Thật là đau đầu mà.

Một bên là kỷ luật của tông môn, một bên là Phật Tổ.

Phải làm sao đây?

Hay là phạt bản thân cấm túc… Lão không làm tốt công việc của tông chủ, lão cũng có trách nhiệm.

Ngay lúc đó, Độ Chân và Tam Thanh từ ngoài cửa bước vào.

Mắt Tông Chủ sáng lên, vội vàng gọi hai người: “Các ngươi đến đúng lúc, các ngươi nói xem nên làm thế nào…”

Nghe xong lời kể của Tông Chủ, Tam Thanh và Độ Chân ai nấy đều im lặng.

Tiểu sư muội sao lại trở nên điên cuồng như vậy?

Đã dẫn theo đệ tử chạy như mắc phải tà thuật, giờ còn hóa thân cho họ nữa sao?

Độ Chân đau lòng.

Thật sự là đau lòng.

Nhớ hồi mới vào tông, cô bé ấy thật hiền lành, chỉ trong chưa đầy một năm lại giống như bị trúng thuốc.

Đều là do Huyền Tịch!

Một tiểu sư muội tốt đẹp như vậy mà lại dạy thành ra như thế này!

“Đệ tử cho rằng nên phạt tam sư đệ.”

Huyền Tịch: ?

Huynh có muốn nghe thử mình đang nói cái gì không?

“Không phải chứ, phạt ta? Nhị sư huynh, có phải huynh uống say rồi không…”

Độ Chân giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu sư muội hồi mới vào tông rất ngoan ngoãn, nhưng sau khi đi theo tam sư đệ và ngũ sư đệ một thời gian thì ngày càng lệch lạc, không biết đã dạy cho tiểu sư muội những lý lẽ gì.”

Tam Thanh nhớ lại câu nói của Khương Trúc “Phật không độ kẻ ngốc”, lập tức đồng tình sâu sắc.

“Đệ tử cũng cho rằng nên phạt tam sư đệ, đệ ấy dám dạy tiểu sư muội, trong thế gian có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, Phật độ một nửa, nhưng Phật không độ...”

Hai chữ đó Tam Thanh không thể thốt ra.

Huyền Tịch bị tai họa bất ngờ ập đến: ?

Không phải, hai người các huynh có vấn đề gì không?

“Nếu các huynh nói như vậy, thì tứ sư đệ cũng có phần đấy.”

Đầu Thiền Tâm đầy dấu chấm hỏi.

Sao lại có liên quan đến hắn?

Huyền Tịch chỉ tay vào Thiền Tâm và bắt đầu liệt kê tội trạng.

“Tứ sư đệ dạy tiểu sư muội không yên tâm thì không giữ được đạo tâm, điều này dẫn đến lần đầu xuống núi khi gặp một tu sĩ ăn cướp, tiểu sư muội vì giữ vững đạo tâm, đã đánh tên đó một trận, chúng ta kéo mãi cũng không được.”

“Từ đó trở đi, tiểu sư muội đã bị tứ sư đệ làm lệch lạc, nếu muốn trách thì cũng phải trách đệ ấy.” 

Tông chủ và trưởng lão Thông Trần nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Hóa ra Niệm Nhất đã lệch lạc từ lúc đó.

Các đệ tử nội môn khác thì lộ vẻ ngạc nhiên.

Chuyện này… những đệ tử thân truyền bề ngoài thì đứng đắn mà sao sau lưng lại không nghiêm túc vậy.

Mọi người lại nhìn vẻ mặt vô tội của Khương Trúc, lập tức lộ ra vẻ thương cảm, tiểu sư muội đáng thương, vốn dĩ tốt đẹp như vậy mà lại bị làm lệch lạc.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK