Mộ Thanh Dương gỡ thanh kiếm gỗ đào trên lưng xuống, dựng trước mặt, miệng khẽ tụng niệm gì đó, tiếp đó một luồng sáng lóe lên trên thân kiếm.
Tô Xương Hà trước mặt Tiêu Nhược Phong đột nhiên biến thành ba người.
“Người trong Ám Hà còn biết thuật pháp Đạo gia?” Giọng điệu Tiêu Nhược Phong vẫn không chút rung động.
“Chỉ cần giết được người, không cần biết Phật gia Đạo gia Nho gia hay gì, đều là thuật pháp tốt.” Dao găm trong tay Tô Xương Hà múa lên một đóa hoa đao, chém tan bàn tiệc trước mặt Tiêu Nhược Phong, tiếp đó hoa đao lại ép thẳng về phía Tiêu Nhược Phong, mỗi chiêu đều nhắm vào chỗ yếu hại của hắn.
Tiêu Nhược Phong thì liên tục né tránh, thân hình của hắn chạy một vòng quanh Điêu Lâu Tiểu Trúc, trước sau gì vẫn không hề xuất kiếm.
“Điện hạ không chịu rút kiếm là định kéo dài thời gian à?” Tô Xương Hà cười lạnh nói.
Tiêu Nhược Phong lắc đầu nói: “Ta chỉ quên mất nên xuất kiếm ra sao.”
“Quên mất?” Tô Xương Hà khẽ nhíu mày, dao găm cắt qua ống tay áo Tiêu Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong tiếp tục lùi lại phía sau. “Ta từng có một kiếm tên là Thiên Hạ Đệ Tam. Vì sư phụ ta Lý Trường Sinh có một kiếm tên là Thiên Hạ Đệ Nhị, ngụ ý ý thiên hạ này ta đệ nhị thì ai dám xưng đệ nhất.”
“Vậy Thiên Hạ Đệ Tam của ngươi tức là sau học đường Lý tiên sinh, đạo về kiếm thuật, chính ở chỗ ngươi.” Tô Xương Hà cười nói: “Ta nên đổi chỗ với cái gã kia, để hắn tới giết ngươi.”
“Nhưng ta không thể thi triển kiếm đó, ta còn nhớ rõ sự khoái hoạt khi vung kiếm, dũng mãnh khi vung kiếm, nhưng khi ta rút kiếm giơ lên chỉ cảm thấy rất ít hứng thú, mà Hạo Khuyết kiếm cũng không trả lời ta.” Giọng điệu Tiêu Nhược Phong vẫn hết sức lạnh nhạt, cứ như chẳng hề lo lắng vì bản thân đang gặp nguy hiểm.
“Hạo Khuyết chỉ là một thanh kiếm mà thôi.” Tô Xương Hà đã chiếm thượng phong, mượn bí pháp của Mộ Thanh Dương, hắn từ một hóa ba, từ từ phong tỏa mọi đường sống của Tiêu Nhược Phong.
“Danh kiếm có linh.” Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng, tiếp đó tung người nhảy lên không trung, nhắm hai mắt lại. Tô Xương Hà cả kinh, khoảnh khắc này khí thế trên người Tiêu Nhược Phong đột nhiên thay đổi, một luồng uy áp kinh người đột nhiên ập tới. Kiếm gô đào trong tay Mộ Thanh Dương đột nhiên chấn động kịch liệt.
“Không tốt!” Tô Xương Hà thầm hô trong lòng, lập tức lao lên đánh về phía Tiêu Nhược Phong, nhưng Tiêu Nhược Phong đã giơ kiếm.
“Trong lòng ta đã không có cái gọi là Thiên Hạ Đệ Tam.” Trường kiếm của Tiêu Nhược Phong chém xuống: “Chỉ còn lại có, Thiên Hạ.”
Kiếm quang lấp lóe như cầu vồng xuyên thủng mặt trời.
Mộ Thanh Dương hộc máu, kiếm gỗ đào trong tay tan thành bột phấn, bị kiếm phong thổi qua, tiêu tán như một làn khói.
Nhưng Tô Xương Hà không hề lui bước, ba hư ảnh lại dung hợp thành một, đón lấy chiêu kiếm Thiên hạ của Tiêu Nhược Phong. Chiêu kiếm này cực kỳ hùng hồn, mang theo ánh sáng vô thượng.
Nhưng theo Tô Xương Hà thấy, chiêu kiếm này trống rỗng, nhợt nhạt, tuy có ý bao dung vạn vật, nhưng trong kiếm ý lại quá nhân nghĩa khoan dung độ lượng chứ thiếu mất sát tâm chân chính có thể ép người vào chỗ chết. Kiếm như vậy, hắn không sợ.
Vì “thiên hạ” trong mắt thế nhân, xưa nay không có chỗ cho hắn dung thân.
“Keng” một tiếng, Tiêu Nhược Phong mở mắt, thân hình của hắn và Tô Xương Hà lướt qua nhau.
Hai người hạ xuống đất.
Tô Xương Hà không đứt một cọng tóc, nhưng hắn nhìn lướt qua phía sau, phát hiện Mộ Thanh Dương đã hôn mê bất tỉnh, không còn sức tái chiến.
Còn ống tay áo của Tiêu Nhược Phong đã bị chém nát, Hạo Khuyết kiếm trong tay ngâm vang không ngừng, như đang nhắc nhở hắn đòn vừa rồi nguy hiểm ra sao.
“Kiếm vừa rồi của ngươi giết vào nhân tâm, có thể đẩy lùi sát ý của người cầm kiếm.” Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng: “Nhưng ta không giống.”
Tiêu Nhược Phong nhìn Hạo Khuyết kiếm trong tay: “Đúng vậy. Dù sao không có kiếm nào có thể thật sự bao dung toàn bộ thiên hạ.”
“Rầm” một tiếng, cửa lớn của Điêu Lâu Tiểu Trúc bị đập nát.
Một cô gái mặc áo trắng cầm trường kiếm từ bên ngoài đi vào. Thân hình cô ưỡn thẳng như một thanh kiếm, mặt mày sắc bén như một thanh kiếm, giọng nói lạnh lùng, càng giống một thanh kiếm: “Một mình chạy ra ngoài uống rượu, còn coi mình là hoàng từ phóng khoáng hay sao?”
Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu lên cười: “Tâm Nguyệt tỷ tỷ.”
Tô Xương Hà siết chặt dao găm trong tay: “Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Thanh Long sứ.”
“Ta biết ngay mà, người của Ám Hà tới Thiên Khải Thành là không có chuyện gì tốt. Ngươi và tên Tô Mộ Vũ không giống nhau, Hàn Y cũng nói với ta, thấy ngươi, không cần do dự, cứ giết thẳng tay!” Lý Tâm Nguyệt không nhiều lời, trực tiếp xuất kiếm với Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà toàn thân phát lạnh, khoảnh khắc đó hắn chỉ cảm thấy mỗi tấc đất trong Điêu Lâu Tiểu Trúc đều có kiếm, trước có kiếm, sau có kiếm, đỉnh đầu có kiếm, dưới chân giẫm kiếm, thậm chí trong hương rượu cũng phủ kín kiếm ý. Dường như hắn đã tới một thế giới chỉ có kiếm, mà tất cả chỗ kiếm đó đều lóe lên mũi nhọn, chỉ có một mục đích.
Giết hắn.
Là sát ý còn cực hạn hơn cả hắn.
Đó là “Tâm Kiếm Vạn Ngàn” của Kiếm Tâm Trủng. Tô Xương Hà quát lên một tiếng: “Phá!”
Tất cả kiếm ý bị tiếng quát của hắn quét lui một chút, hắn tìm được cơ hội, lập tức ném dao găm về phía Lý Tâm Nguyệt. Lý Tâm Nguyệt hạ trường kiếm,
trực tiếp ép con dao xuống đất, nhưng trên dao găm còn có một sợi tơ. Tô Xương Hà vung tay trái, dao găm đột nhiên lượn vòng từ dưới đất lên, trực tiếp cuốn lấy Tâm kiếm của Lý Tâm Nguyệt. Hắn kéo tay, thân thể hạ xuống trước mặt Lý Tâm Nguyệt.
“Chết đi.” Tô Xương Hà giơ một con dao khác lên, đâm thẳng vào ngực Lý Tâm Nguyệt.
“Ngông cuồng.” Lý Tâm Nguyệt trực tiếp buông lỏng Tâm kiếm, hai tay nhấc lên, chỉ thấy mấy chục ánh kiếm xuất hiện bên cạnh bọn họ, bao vây lấy họ.
“Cái gì?” Tô Xương Hà cả kinh, muốn lùi lại phía sau, hắn tưởng rằng mình bẫy được Lý Tâm Nguyệt, không ngờ bản thân lại rơi vào sát cục mà Lý Tâm Nguyệt đã bày sắn.
“Rơi!” Lý Tâm Nguyệt khẽ mỉm cười, những ánh kiếm đó đâm thẳng vào thân thể hai người, nhưng bóng kiếm đâm lên người Lý Tâm Nguyệt chỉ khiến khí thế của Lý Tâm Nguyệt tăng cường, còn đâm lên người Tô Xương Hà lại làm Tô Xương Hà cảm thấy đau đớn như bị vạn con kiến cắn xé.
Hắn kêu thảm một tiếng, y phục lập tức bị nhuộm đỏ, vội vàng điểm mũi chân lùi lại phía sau, nhưng những ánh kiếm đó lập tức đuổi theo.
“Lui!” Một thanh phật trượng xuất hiện trước mặt hắn, đập nát ánh kiếm. Lý Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày: “Là ngươi.”
Tô Triết hạ xuống, tay cầm phật trượng: “Không soai, lòa toa.”