“Đại sư, giải trừ tâm chung đi, để ta đánh với hắn một trận.” Tiêu Nhược Phong cầm kiếm đi về phía Tô Triết.
“Được!”
Vong Ưu vung tay lên, tâm chung tan biến, tiếp đó hắn điểm mũi chân, nhảy vào trong đại viện. Chỉ thấy mười mấy sát cầm kiếm lao về phía hắn. Hắn chắp tay trước ngực, Tâm chung lập tức hiện lên, đánh văng đám người đó lại.
Còn trong phòng, Tiêu Nhược Phong đâm ra một kiếm, giao đấu với phật trượng của Tô Triết, trực tiếp quét hắn ngã lăn dưới đất.
Tô Triết lăn một vòng trên mặt đất, lùi lại ba bước: “Kiếm pháp thật bá đạo!”
“Đây là kiếm pháp tổ truyền của dòng họ Tiêu ta, Liệt Quốc kiếm pháp!” Tiêu Nhược Phong lại vung trường kiếm chém ra, thanh thế bá đạo, từ đầu đã áp đảo Tô Triết.
“Thiên Ma Thập Lục Vũ!” Tô Triết đột nhiên quét ngang phật trượng, mười sáu cái vòng vàng bay ra, đánh thẳng về phía Tiêu Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong múa trường kiếm, tạo thành một bức tường khí kín kẽ không một khe hở, ngăn cản đống vòng vàng. Tiếp đó Tiêu Nhược Phong lại đâm từng kiếm một ra, trông như một bộ kiếm vũ nhưng thực tế là xâu từng cái vòng vàng một. Tiếp đó hắn cắm mạnh trường kiếm xuống đất, đập tan tất cả vòng vàng.
“Không ngờ thế gian lại có kiếm pháp bá đạo như vậy.” Tô Triết kinh hãi nói.
“Nếu không bá đạo như vậy, làm sao thống nhất thiên hạ?” Tiêu Nhược Phong lại vung kiếm.
Nhưng lần này lại bị Tô Triết hất ngược trở lại. Tô Triết vung mạnh phật trượng trong tay, bước chân cũng đột ngột thay đổi, tựa như đang khiêu vũ.
“Đây mới thật là Thiên Ma Thập Lục Vũ?” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
“Đúng vậy. Rất ít người được thấy Thiên Ma Vũ này, người thấy đều đã chết. Còn tiểu tiên sinh, ngươi sẽ sống.” Tô Triết vung phật trượng, nhưng sau lưng lại hiện lên ảo giác Thiên Ma. “Nhưng Thiên Ma sẽ vĩnh viễn đồng hành với ngươi.”
Quán trọ Triều Lai.
Tô Xương Hà cởi băng vải trên tay ra: “Bọn Tô Triết đã động thủ rồi?” “Trong Phong Hiểu tự, sát khí đã hiển hiện, Tô Triết nói chắc chắn sẽ đánh
một trận kinh thiên động địa.” Mộ Thanh Dương trả lời.
“Vậy truyền Thiên Sát Lệnh đi, lưỡi đao chân chính cũng nên hiển hiện.” Tô Xương Hà cười nói.
“Thuộc hạ chờ ngày này đã lâu rồi.” Mộ Thanh Dương lấy một thanh kiếm gỗ đào mới ra.
“Thiên Khải Thành không thú vị à? Ta đoán cho dù Tô Mộ Vũ đang ở trong Ảnh Ngục, hắn cũng có cảm giác khác.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Đúng là nhàm chán, lúc nào cũng thấy trên người mình có một sợi dây kéo, còn hôm nay chính là lúc chặt đứt sợi dây này.” Mộ Thanh Dương vung thanh kiếm gỗ đào trong tay.”
“Kiếm gỗ đào mới à?” Tô Xương Hà hỏi.
“Xin ở núi Thanh Thành.” Mộ Thanh Dương trả lời. “Ngươi thích làm đạo sĩ vậy à?” Tô Xương Hà bĩu môi.
“Cũng từng muốn mọc cánh thành tiên, cưỡi hạc bay đi.” Mộ Thanh Dương vung thanh kiếm gỗ đào trong tay lên trời.
Phủ quốc trượng.
“Tô Triết dẫn các sát thủ Tô gia mai phục Tiêu Nhược Phong trong Phong Hiểu tự. Trong Phong Hiểu tự chỉ có hai người Tiêu Nhược Phong và Vong Ưu là tinh thông võ nghệ. Còn Lý Tâm Nguyệt trong Thiên Khải Thành nhận được
tin tức chạy tới thì nhanh nhất cũng phải mất non nửa canh giờ, chắc là không kịp.” Lạc Thiên Tường nói.
Dịch Bặc gật đầu: “Ta không muốn chắc là, phái thêm nhân thủ tới Phong Hiểu tự, không cần khoanh tay đứng nhìn, trực tiếp động thủ!”
“Trực tiếp động thủ? Nếu bại lộ...” Lạc Thiên Tường lo lắng nói.
Dịch Bặc cười lạnh đáp: “Chỉ cần hắn chết, thế thì người làm chủ Thiên Khải Thành này không phải là hắn, có gì phải sợ?”
“Rõ!” Lạc Thiên Tường gật đầu đáp ứng, lập tức lui xuống. Bên ngoài Ảnh Ngục.
Thiên Quan và Thủy Quan chậm rãi đi phía trước, thấy đội Ưng Nhãn đang canh gác bên ngoài. Sắc mặt Thủy Quan hơi đổi, đợi tới lúc đến trước mặt các Ảnh vệ mới khẽ cúi đầu, giọng điệu khá cung kính: “Sao hôm nay lại đổi thành đội Ưng Nhãn canh gác Ảnh Ngục thế này?”
Ô Nha nhìn hắn một cái, giọng điệu tùy ý: “Dù sao cũng giam giữ gia chủ Ám Hà Tô gia, những lính gác lúc trước, người khác có thể tùy ý điều động, không gánh vác được trọng trách này.”
“Hóa ra là thế.” Thủy Quan khẽ gật đầu.
“Ngươi tới đây làm gì?” Ô Nha liếc mắt nhìn Thủy Quan một cái.
Thủy Quan mỉm cười, sau đó lùi lại một bước: “Có một số việc muốn hỏi gia chủ Tô gia.”
“Ồ? Chuyện gì?” Ô Nha chậm rãi dịch tay tới trường kiếm bên hông.
“Một số chuyện trong Ám Hà, ngươi cũng biết Tam Quan chúng ta vốn ở trong Đề Hồn Điện tại Ám Hà, rất nhiều chuyện chỉ có chúng ta biết.” Thủy Quan trả lời.
“Xem ra không phải chuyện quan trọng gì, thế thì đợi thêm mấy ngày đi. Tông chủ có lệnh, trong mấy ngày này không cho phép người khác tới gặp Tô Mộ Vũ.” Ô Nha trả lời.
“Vì sao?” Thủy Quan nghi hoặc hỏi.
“Mệnh lệnh của tông chủ, có cần giải thích với ngươi không?” Ô Nha nhướn mày.
“Hiểu rồi.” Thủy Quan mỉm cười gật đầu, cùng Thiên Quan rời khỏi.
Hai người đi tới một khoảng sân khác.
Lúc này “Thiên Quan” mới mở miệng: “Chẳng lẽ Dịch Bặc kia nhận ra điều gì?”
“Không thể nào, nếu Dịch Bặc phát hiện ra thật, chắc chắn hắn đã diệt trừ chúng ta không chút do dự rồi. Xưa nay hắn luôn làm việc cẩn thận, chắc sợ đêm nay Ám Hà có dị động cho nên tăng cường canh gác trong Ảnh Ngục.” Thủy Quan vuốt cằm: “Thế này thì khá phiền phức, phải có người vào trong Ảnh Ngục thả Tô Mộ Vũ ra mới được.”
“Cái này có gì phiền phức?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh Thủy Quan.
Thủy Quan lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại thấy “Dịch Bặc”, lông tóc trên người hắn dựng đứng, vô thức định động thủ.
“Là ta đây.” Tiếng nói lại trở thành giọng nữ yêu kiều quyến rũ, “Dịch Bặc” cười che miệng cười nói.
“Đợi ta đi đổi quần áo rồi tới Ảnh Ngục thử lại lần nữa.” “Dịch Bặc” vung ống tay áo, biến mất tại chỗ.
Một lát sau, “Dịch Bặc” xuất hiện ngoài cửa Ảnh Ngục. Đám người Ô Nha vội vàng hành lễ: “Tông chủ!”
“Ừm.” ‘Dịch Bặc’ gật đầu: “Nơi này có gì dị thường không?”
“Vừa rồi Thủy Quan đã tới, nói muốn gặp Tô Mộ Vũ, bị đệ tử đuổi đi rồi.” Ô Nha trả lời.
“Dịch Bặc” vỗ vai Ô Nha: “Không tệ, hôm nay khác với ngày thường, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngươi làm rất tốt.”
“Đa tạ tông chủ khen ngợi.” Ô Nha chắp tay nói.
Tiếp đó “Dịch Bặc” nhấc chân đi qua bên canh Ô Nha, mắt thấy sắp đẩy cửa vào trong Ảnh Ngục. Ô Nha cả kinh: “Tông chủ làm vậy là sao?”
“Dịch Bặc” nhíu mày nói: “Sao nào, cả ta cũng không được đi vào à?’ “Thuộc hạ không dám.” Ô Nha cúi đầu nói.
“Hừ.” “Dịch Bặc” vung ống tay áo, nhanh chóng bước tới, nhưng mới đi một bước đã cảm thấy sau lưng có gió thổi tới. Hắn vội vàng quay đầu, trường kiếm của Ô Nha đã tới trước mặt!