Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười: “Đúng vậy,ngươi tên là gì?” Hắc Liệp Nhân ngẩng đầu lên nói: “Ta tên Hứa An.”
“Hứa An, nghe cũng có chút văn nhã.” Tô Mộ Vũ xua tay: “Đi cùng thôi.”
“Đã là bèo nước gặp nhau, sao ngươi lại mời ta đi cùng?” Hứa An nhíu mày nói.
“Kiếm pháp của ngươi rất bình thường, nhưng ngươi lại có tiềm năng trở thành một kiếm khách ưu tú. Đánh lôi đài sinh tử trong quán rượu như vậy thì đáng tiếc quá. Ta có thể dạy cho ngươi một bộ kiếm pháp.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên nói: “Đi lưu lạc giang hồ đi.”
Cát Tu cả kinh: “Tiên sinh, ngài định nhận đồ đệ à...’
Hắn biết thân pháp của Tô Mộ Vũ, bị một người như vậy nhận làm đồ đệ không phải chuyện tốt lạnh, không khéo sau này còn phải làm nghề nhận tiền giết người.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Nhận đồ đệ? Nói quá rồi. Chẳng bao lâu sau ta sẽ rời khỏi, chỉ cảm thấy gặp mặt ở đây coi như có duyên.”
“Thằng nhóc.” Cát Tu nói đầy ẩn ý: “Đây là quyết định rất quan trọng đấy.” “Được!” Hứa An gật đầu như hạ quyết tâm: “Ta đi theo ngươi!”
“Thế thì tới phủ của ta.” Cát Tu xua tay, đám đao khách chia ra vài người phụ trách mở đường, vài người hộ vệ, vài người đi phía sau, cuồn cuộn kéo ra ngoài.
Tô Mộ Vũ nhìn cảnh tượng này, chậm rãi nói: “Đến Tứ Hoài thành lúc nào thế?’
“Năm xưa tiên sinh tha cho ta một mạng, ta chạy về phía đông, chạy không dám dừng chân, cuối cùng tới Tứ Hoài thành này. Nghe nói Tứ Hoài thành là
phó thành của Vô Song thành, nằm dưới quản lý của Vô Song thành, độc lập hơn so với những thành trì bên ngoài nhiều, cho nên quyết định ở lại đây. Mấy năm nay dựa vào bản lĩnh học được khi lang bạt năm xưa, giờ cũng coi là có ít thanh danh.” Cát Tu cố kiềm hãm vẻ đắc ý trong giọng nói.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Nhưng nhìn dáng vẻ ngươi lúc vừa rồi, có vẻ bản tính không đổi.”
Cát Tu cười khổ nói: “Tiên sinh có chỗ không biết rồi, Tứ Hoài thành là nơi cường giả làm vua, mấy năm nay ta xông xáo nơi này cũng chịu khổ không ít lần.”
“Phá Lạn Vương (vua phế liệu) Cát Trường Sinh, từ thu gom phế liệu lên tới một trong Bát Phương Lôi Động trong Tứ Hoài thành, hắn không nói dối, rất nhiều người đã nghe chuyện về hắn.” Lần này lại là Hứa An mở miệng.
“Hả? Bát Phương Lôi Động?” Tô Mộ Vũ nhìn sang phía Cát Tu.
Cát Tu ngẩng đầu lên: “Bây giờ ta xếp thứ bảy. Tuy vừa rồi ta tỏ ra hung ác, nhưng Cát Trường Sinh ta có một nguyên tắc, cho dù có bá đạo nhưng tuyệt đối không tùy tiện gây thiệt mạng. Ta nhớ những gì tiên sinh nói năm xưa, cho nên tới phiên ta, nhiều nhất chỉ hành hung bọn họ một trận thôi...”
Trong lúc trò chuyện đột nhiên có người hoang mang chạy vào: “Cát gia, Cát gia!”
Cát Tu cau mày: “Hoảng hốt như thế làm gì, chuyện quái gì mà khiến ngươi sợ hãi đến vậy?”
“Người mang kiếm, có rất nhiều người mang kiếm đến!” Người nọ giọng nói run rẩy.
“Người mang kiếm?” Cát Tu cũng cả kinh: “Bọn họ đến làm gì?” “Bọn họ muốn tìm Trác Nguyệt An!” người nọ trầm giọng nói.
“Trác Nguyệt An thì liên quan gì tới chúng ta?” Cát Tu nghi hoặc: “Ai cũng muốn tìm Trác Nguyệt An này, nhưng có ai tìm được đâu?”
“Thế nào là người mang kiếm?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Hứa An giải thích thay Cát Tu: “Người mang kiếm là người của Vô Song thành, cũng là nhóm người có địa vị cao nhất trong Tứ Hoài thành, ở đây bọn họ có quyền sinh sát. Ngày thường chỉ có vài người ít ỏi ở lại trong thành, một
khi có chuyện quan trọng xảy ra, người mang kiếm sẽ tập trung thành đội vào thành.”
“Mỗi lần người mang kiếm hiện thân quy mô lớn...” Cát Tu khẽ thở dài: “... sẽ kéo theo một trận giết chóc đáng sợ.”
“Cát gia, Cát gia!” Lại có người chạy tới, thân thể đầy vết máu: “Giết người rồi, giết người rồi, huynh đệ trong mười ba phố của chúng ta bị người mang kiếm kia giết mất mười mấy người!”
“Con mẹ nó! Bọn họ tìm Trác Nguyệt An thì cứ kệ bọn họ tìm là được, chúng ta có gặp đâu!” Cát Tu đi tới, tức tối hét lớn: “Sao lại giết người của chúng ta?”
“Chắc chắn những người này tới đây không phải để tìm Trác Nguyệt An.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: “Thành chủ Vô Song thành Tống Yến Hồi đã ước chiến với Trác Nguyệt An, chắc chắn hắn sẽ không nuốt lời. Nhưng nếu vừa giả bộ đáp ứng, vừa phái người đánh lén ám sát, như vậy cho dù thắng hay thua, Vô Song thành cũng mất hết thể diện trên giang hồ. Những người này ngông nghênh làm vậy, còn cố tình giết chóc lung tung, chắc là để bôi đen Tống Yến Hồi.”
Cát Tu vỗ tay cái bốp: “Ta hiểu rồi, đây là làm phản!” “Làm phản?” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên.
“Thế lực trong Vô Song thành rắc rối phức tạp, Tứ Hoài thành chúng ta bị ảnh hưởng, cũng chia thành nhiều phe phái. Trong Bát Phương Lôi Động có một số thế lực phụ thuộc vào Giảng Võ đường trong Vô Song thành, còn có một bộ phận ủng hộ thành chủ Tống Yến Hồi. Còn Trường Sinh môn chúng ta luôn thuộc về phe của thành chủ. Bây giờ lão thành chủ vừa ngã, Giảng Võ đường bắt đầu nhào tới tiếp quản Vô Song thành!” Cát Tu nhanh chóng phản ứng lại, đột nhiên vỗ một đao khách bên cạnh: “Triệu tập tất cả huynh đệ, buông bỏ mọi chuyện đang làm, lùi về bảo vệ Trường Sinh môn!”
“Không kịp rồi!” Một giọng nói mang vẻ hài hước vang lên. Cát Tu siết chặt nắm tay: “Lôi Báo!”
Sắc mặt Hứa An cũng căng thẳng hẳn lên: “Chấn Thiên Lôi - Lôi Báo!” Tô Mộ Vũ hỏi: “Người này cũng là Bát Phương Lôi Động?”
Hứa An gật đầu: “Xếp thứ tư trong Bát Phương Lôi Động, thanh danh thế lực đều trên Phá Lạn Vương.”
Lôi Báo người cũng như tên, mặc áo khoác lông báo, hai tay đeo hai vòng vàng kim, thân hình cực kỳ cường tráng, còn cao hơn Cát Tu hai cái đầu. Hắn nhếch miệng cười nói: “Cát Trường Sinh, giao Trác Nguyệt An ra đây!”
Cát Tu cả giận nói: “Phì! Trác Nguyệt An cái gì! Nếu ta có bản lĩnh giấu được Trác Nguyệt An, ta đã diệt Báo Thiên môn các ngươi rồi!”
“Nhưng chúng ta nhận được tin tức, Trác Nguyệt An là người của ngươi đưa tới.” Lôi Báo vuốt ve cái vòng vàng trên cổ tay.
Tô Mộ Vũ ngơ ngác, hồi tưởng lại lúc mình vào thành, đúng là tìm người dẫn đường tới Thiên Hạ phường, cổ tay áo người đó có viết hai chữ “Trường Sinh”, chắc là người trong Trường Sinh môn của Cát Tu thật.
“Đánh rắm con mẹ nó ít thôi, ông đây còn nhận được tin Trác Nguyệt An là ngươi nuôi lớn cơ!” Cát Tu mắng xong đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy hai người mang kiếm áo trắng lần lượt đứng hai bên mái hiên, chắc là người mang kiếm mà bọn họ vừa nói.
Cát Tu thấy vậy trong lòng sợ hãi, thầm mắng một câu: Cái lũ người cầm kiếm này đều là môn hạ đệ tử dòng chính của Vô Song thành, thực lực cao hơn đám người giang hồ bình thường như mình không ít, nếu đối phương bất chấp đạo nghĩa, ra tay đoạt mạng...
Không đúng, nếu là ngày thường, chắc chắn mình không còn cơ hội, nhưng hôm nay bên cạnh mình còn có người.
Chấp Tán Quỷ, Tô Mộ Vũ, từng là Khôi trong Ám Hà. Ha ha ha ha ha. Cát Tu âm thầm cười đắc ý.