Bạch Hạc Hoài vén rèm, thò đầu ra ngoài quan sát, trước mặt là một khoảng sân hết sức bình thường, chỉ sơn một lớp màu đỏ, một màu đỏ như máu. Cô nghi hoặc nói: “Thế này cũng gọi là sào huyệt?”
“Ngươi thì biết gì!” Sửu Ngưu quay đầu lại mắng.
“Chu Ảnh bố trí nhiều sào huyệt ở cả Bắc Ly và Nam Quyết, thế nên gọi là con nhện về tổ, mỗi nơi đều được xây dựng như pháo đài đề phòng có chiến đấu. Đừng coi thường khoảng sân này, người bình thường mà bước vào đây, có hơn trăm cách giết chết hắn.” Đại gia trưởng vuốt ve Miên Long Kiếm bên hông: “Cho nên rất nhiều người không muốn để chúng ta bước vào.’
“Đại gia trưởng, cẩn thận!” Sửu Ngưu đột nhiên xoay người hét lớn.
Chỉ thấy một gã cao to cầm một thanh đại đao khảm vòng vàng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chém lên xe ngựa, nhưng chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, thanh đại đao khảm vòng vàng trên tay hắn có thêm một vết nứt, còn xe ngựa chỉ lung lay rất khẽ. Đại gia trưởng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có chút bản lĩnh đó mà đòi giết ta?”
Gã cao to kia hạ xuống đất, lùi lại vài bước. Cùng lúc đó, trong góc đột nhiên có vài người áo xanh đeo mặt nạ đột nhiên lao tới, bọn họ đồng thời rút binh khí trong tay ra, đánh về phía nam tử cường tráng kia. Lúc này, một người đi ủng tím bước ra từ sau lưng nam tử cường tráng, rút thanh nhuyễn kiếm, đột nhiên vung ra, cứu gã cao to kia. Sửu Ngưu hừ lạnh một tiếng: “Là người của Tạ gia.”
“Sửu Ngưu, không cần nói ra.” Đại gia trưởng trầm giọng nói.
“Đại gia trưởng, nếu người của Tạ gia đã ra tay, thế thì sao phải nể tình bọn chúng nữa.” Sửu Ngưu hạ giọng mắng một câu.
Người đi ủng tím và gã cao to cường tráng lập tức tựa lưng vào nhau, một người cầm kiếm một người vung đao ngăn cản thế công của những sát thủ Chu Ảnh.
Sau lưng bọn họ, một nhóm người áo trắng đột nhiên phi thân lên, tay họ đều kéo theo một sợi tơ mỏng, sợi tơ đó kéo dài tới tận cuối con đường, bọn họ đột nhiên kéo lên trên, không ngờ trực tiếp cắt một sát thủ Chu Ảnh thành hai nửa!
“Bọn họ bố trí Thiên Võng Trận!” Sửu Ngưu rút trường đao bên hông ra. “Thiên Võng Trận?” Bạch Hạc Hoài hơi ngạc nhiên.
“Đừng nhìn!” Sửu Ngưu trực tiếp kéo rèm che xuống, định che tầm mắt của Bạch Hạc Hoài, nhưng khoảnh khắc cuối cùng Bạch Hạc Hoài vẫn thấy trước mặt có một sợi tơ trong suốt tới mức hầu như không thể nhìn thấy chém con ngựa thành hai nửa, máu tươi bắn ra ồ ạt, vẩy thẳng về phía cô. Cũng may Sửu Ngưu kéo rèm kịp thời, ngăn máu bắn vào. Tiếp đó, xe ngựa đổ rầm xuống đất.
“Sửu Ngưu!” Bạch Hạc Hoài kinh hãi hô to, người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Còn chưa chết đâu.” Ngoài xe ngựa, Sửu Ngưu thở hổn hển.
Đại gia trưởng vuốt ve Miên Long Kiếm trong tay như đang suy tư điều gì
đó.
“Đại gia trưởng, chẳng phải ngươi nói chiếc xe ngựa này đao thương bất
nhập, có vô số cơ quan à?” Bạch Hạc Hoài vội vàng la lên: “Sao không dùng?” “Không còn kịp nữa rồi, đã có người vào được.” Đại gia trưởng mỉm cười.
“Người?” Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu lên nhìn bức rèm, phát hiện máu tươi trên rèm đột nhiên hóa thành từng đóa hoa đỏ cực kỳ yêu dị. Cô lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện một người mặc áo trắng vóc dáng cao ráo đang ngồi giữa cô và đại gia trưởng. Nam tử này cầm một cái khăn tay màu trắng, che miệng ho nhẹ vài cái, khi hắn lấy khăn tay ra, trên chiếc khăn đã có vài đốm máu.
“Là Phồn Hoa à.” Đại gia trưởng thản nhiên mỉm cười.
“Đã lâu không gặp, mong đại gia trưởng thứ lỗi cho thuộc hạ thân thể bất tiện nên không hành lễ với đại gia trưởng.” Tạ Phồn Hoa khẽ cúi người, tiếp đó lại cầm cái khăn tay, đặt lên miệng ho mạnh một tiếng.
“Quỷ bệnh lao.” Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Bệnh của ngươi đã xâm nhập vào xương tủy, thần tiên cũng không chữa khỏi được.”
“Đúng vậy, ta là người sắp chết đến nơi rồi. Cho nên ta mới dám trực tiếp gặp mặt đại gia trưởng mà không sợ đại gia trưởng trị tội mình.” Tạ Phồn Hoa nhếch miệng cười.
“Thế thì ngươi tới đây là định nói gì với ta?” Đại gia trưởng cười hỏi.
Tạ Phồn Hoa khẽ thở dài: “Đại gia trưởng ngồi trên chức vị này đã lâu rồi, bây giờ ngươi đang bị trọng thương, nên thối lui dưỡng già, giao mấy chuyện lặt vặt phiền lòng đó cho những người đang tuổi tráng niên chính trực làm, chẳng lẽ không tốt hơn sao?”
“Tráng niên chính trực, ngươi đang nói thằng nhóc Tạ Bá à?” Đại gia trưởng nói đầy ẩn ý.
“Mấy năm nay gia chủ Tạ gia chúng ta luôn tận tâm tận lực vì Ám Hà, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.” Tạ Phồn Hoa lạnh nhạt nói.
“Nếu ta cự tuyệt thì sao?” Đại gia trưởng trầm giọng nói.
“Nếu đại gia trưởng cự tuyệt, thế thì Phồn Hoa chỉ có thể mạo phạm.” Tạ Phồn Hoa khẽ cúi đầu.
Bạch Hạc Hoài khoanh tay trong tay áo, nắm lấy hai mũi châm bạc, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đại gia trưởng lại chẳng hề để ý tới lời khiêu khích của Tạ Phồn Hoa, vẫn cười thản nhiên, tiếp đó vuốt ve chuôi thanh Miên Long Kiếm bên cạnh: “Các ngươi chỉ muốn thanh Miên Long Kiếm của ta mà thôi.”
Tạ Phồn Hoa ngẩng đầu nhìn lên, trên chuôi kiếm khắc con rồng đang ngủ sống động như thật, ánh mắt hắn toát lên vẻ tham lam: “Tay cầm Miên Long Kiếm mới là chủ nhân thật sự của Ám Hà!”
“Nếu ngươi đã biết chuyện này, thế thì ngươi cũng phải nhìn lại bây giờ ai đang cầm Miên Long Kiếm.” Đại gia trưởng đột nhiên giơ lên đầu: “Nếu ta vẫn đang cầm Miên Long Kiếm, như vậy Ám Hà này vẫn do ta định đoạt!”
Con rồng đang ngủ trên chuôi kiếm đột nhiên mở mắt, một ánh kim bắn ra!
Tạ Phồn Hoa lắc người sang bên cạnh, Miên Long Kiếm xẹt qua trước cổ hắn một tấc. Hắn ngồi xổm xuống, rung hai ống tay áo, hai thanh đoản đao màu đen nhánh xuất hiện trong tay hắn. Hắn tiến thẳng tới chém đao ra, phản công
đại gia trưởng. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng hắn lại biến mất, khi xuất hiện trở lại đã đứng sau lưng đại gia trưởng.
Bạch Hạc Hoài chớp chớp mắt, còn tưởng mình hoa mắt.
“Quỷ Đao!” Đại gia trưởng gầm lên một tiếng, lật cổ tay, Miên Long Kiếm trực tiếp đảo ngược về phía hai thanh hắc đao, tiếp đó đánh về phía ngực Tạ Phồn Hoa.
Tạ Phồn Hoa kinh hãi, uy lực của chiêu kiếm này đâu phải từ một người sắp chết. Hắn lập tức lùi lại, bay ra khỏi xe ngựa, nhưng trước khi đi, đã kịp bắn ra một cây hương, cắm giữa Bạch Hạc Hoài và đại gia trưởng.
“Đi!” Đại gia trưởng đột nhiên vung tay, Miên Long Kiếm bay ra ngoài xe, chỉ nghe một tiếng ‘choang’ như dây đàn cầm bị đứt, tất cả những sợi tơ bên ngoài xe ngựa đều bị Miên Long Kiếm cắt đứt. Các sát thủ Chu Ảnh lập tức thoát khỏi vòng vây của Thiên Võng trận, đồng thời thối lui tới bên cạnh xe ngựa.
“Dẫn Hồn Hương?” Mũi châm bạc trong tay Bạch Hạc Hoài lập tức bay ra, cắt đứt nén hương kia, nhưng nén hương lại rất kỳ quái, tuy đã chặt đứt một nửa nhưng nửa còn lại vẫn cháy.
“Về!” Đại gia trưởng cầm lại Miên Long Kiếm, vung tay lên, đập nát nén hương kia.