Trăng sáng sao thưa.
Một nam tử trung niên cõng hòm thuốc đi lại trong rừng cây hoang vu. Nam tử để ba râu ria dài, gương mặt thanh tú, dáng vẻ khá tiên phong đạo cốt, chính là Dược Vương Tân Bách Thảo. Hắn đang đi lại đột nhiên dừng bước.
Sương mù dày đặc từ trong rừng cây tỏa ra, che khuất cả đường hắn vừa tới lẫn đường hắn sắp đi.
Tân Bách Thảo khẽ cau mày, cánh tay rung nhẹ, một nén hương đã cắm dưới đất.
Vì vậy làn sương dày đặc dừng lại cách Tân Bách Thảo ba trượng, không xâm lấn tiếp.
“Sư huynh vẫn là sư huynh, vẫn nhạy bén như xưa. Ta bố trí bao lâu, chờ ngươi tới đây hạ độc nhưng vẫn bị ngươi phát hiện.” Trong làn sương mù dày đặc vang lên một giọng nói khàn khàn.
Tân Bách Thảo ngẩng đầu lên: “ Dạ Nha, cuối cùng ngươi cũng chịu hiện thân.
“Ha ha ha, sư huynh, nhiều năm không gặp, ngươi cứ đuổi theo sư đệ như vậy làm gì?” Dạ Nha cười âm hiểm.
“Năm xưa ngươi trộm thuật dược nhân ở chỗ ta, sau khi bị ta đoạt lại ngươi đã hứa sẽ không nghiên cứu, nhưng ngươi lại nuốt lời. Tiểu sư thúc nói, ngươi không chỉ tiếp tục nghiên cứu thuật dược nhân, thậm chí còn bắt đầu luyện chế người sống. Đây là đại ky của Dược Vương Cốc, ta thân là Dược Vương thế hệ này của Dược Vương Cốc, đương nhiên phải thanh lý môn hộ!” Tân Bách Thảo nghiêm mặt nói.
“Dùng người sống chế tạo dược nhân, ý ngươi là thế này à.” Giọng nói của Dạ Nha vẫn mang theo ý cười lạnh lẽo.
Trong sương mù dày đặc bỗng có ba bóng người mơ hồ xuất hiện, hành động của bọn họ cứng nhắc, nhưng tốc độ lại cực kỳ mau chóng, đang lao thẳng về phía Tân Bách Thảo.
“Ngươi định ra tay với ta?” Tân Bách Thảo khẽ cúi người. “Là sư huynh không chịu buông tha cho ta.” Dạ Nha trả lời.
Ba dược nhân phá tan làn sương dày đặc, chỉ thấy thân hình của họ cường tráng, cánh tay múa may sợi xích lớn, sau khi thấy Tân Bách Thảo là lập tức quăng sợi xích sắt ra ngoài. Tân Bách Thảo điểm mũi chân lùi lại phía sau ba bước, lấy từ trong lòng ra một bình thuốc, vội vàng nuốt một viên vào.
Sau khi nuốt viên thuốc đó xong, khí tức trên người Tân Bách Thảo lập tức bành trướng. Lại một sợi xích quật tới, Tân Bách Thảo lập tức nắm lấy, vung mạnh một cái, khiến dược nhân bên đầu kia sợi xích lùi lại ba bước.
Trong làn sương mù dày đặc, Dạ Nha ngồi trên cành cây, quan sát tình hình phía xa, con mắt nheo lại. Một người áo đen đứng bên cạnh hắn.
“Hóa ra võ công của Dược Vương Tân Bách Thảo lại cao cường như vậy, sao trên giang hồ không có đồn đại gì nhỉ.” Người áo đen trầm giọng nói.
Dạ Nha lắc đầu nói: “Võ công của sư huynh không phải là cao, nhưng sư huynh luyện chế không ít Quan Tuyệt hoàn, được tôn là ăn một viên là có thể đạt tới Quan Tuyệt. Tuy không khoa trương như vậy nhưng đúng là có thể tăng cường vũ lực trong thời gian ngắn.”
“Hóa ra là vậy, thế thì bình thuốc kia...” Người áo đen cười âm u: “... có vẻ không tệ.”
Dạ Nha gật đầu nói: “Đúng là không tệ, nhưng đó là bí pháp sư huynh tự nghiên cứu chế tạo, trong Dược Vương Cốc ngoài hắn ra thì không ai biết. Thậm chí hắn còn đề phòng người khác dùng thuốc của mình nên lúc nào cũng chỉ luyện chế một bình, không nhiều không ít.”
“Dạ Nha!” Một tiếng gầm lớn vang lên sau lưng bọn họ.
Dạ Nha lập tức quay đầu lại, chi thấy thân hình Tân Bách Thảo đã xuất hiện tại đây, xuất quyền đánh tới. Dạ Nha điểm mũi chân lùi lại, toàn bộ cành cây bị Tân Bách Thảo đập nát. Dạ Nha và người áo đen cùng rơi xuống đất. Dạ Nha ngẩng đầu: “Xem ra mấy năm nay võ công của sư huynh lại tiến bộ rồi.”
Giờ phút này con ngươi của Tân Bách Thảo đã biến thành màu đỏ lửa, cơ bắp gồ lên trên người:”Dạ Nha, ngươi cấu kết với người ngoài?”
Dạ Nha cười nói: “Ta bị trục xuất khỏi Dược Vương Cốc từ lâu rồi, bản thân ta cũng là người ngoài đó thôi.”
Người áo đen khẽ nhíu mày: “Dược nhân của ngươi chỉ làm được có thế thôi à?”
“Vội cái gì?” Dạ Nha huýt sáo một cái.
Ba tên dược nhân lập tức đi lên, vung sợi xích trong tay ra đánh về phía Tân Bách Thảo. Tân Bách Thảo vung mạnh châm bạc trong tay, ba mũi châm bay tới, trực tiếp xuyên thủng trái tim một dược nhân. Dược nhân kia bước thêm vài bước rồi đổ gục xuống đất.
“Dạ Nha, ngươi đừng quên, ban đầu thuật dược nhân được giao vào tay ta, hiểu biết của ta về họ cũng không kém gì ngươi.” Tân Bách Thảo hừ lạnh nói.
Giờ phút này sắc mặt Dạ Nha mới hơi đổi: “Ta còn tưởng ngươi chưa bao giờ đọc quyển sách đó.”
“Bình Quan Tuyệt hoàn này là ta căn cứ theo nghiên cứu trong sách chế tạo ra. Thuật dược nhân tuy là tà thuật, nhưng trong tay những người khác nhau, sẽ có tác dụng khác biệt.” Tân Bách Thảo trả lời.
Người áo đen thở dài một tiếng: “Xem ra trận giao chiến nội bộ Dược Vương Cốc này vẫn là sư huynh của ngươi thắng.”
Dạ Nha như cười như không: “Xưa nay ta vốn không bằng sư huynh của ta, ta cũng chưa bao giờ phủ nhận chuyện này.”
“Thôi để ta vậy.” Người áo đen phi thân tới bên cạnh Tân Bách Thảo, xuất chưởng đánh về phía hắn. Tân Bách Thảo tiếp một chưởng, bị đánh bay thẳng ra ngoài. Hắn hạ xuống đất rồi mà thế lui vẫn không giảm, lại tiếp tục lùi lại vài chục bước.
“Ngũ Độc chưởng!” Tân Bách Thảo nhìn bàn tay từ từ hiện lên một vệt đen, tiếp theo nghiêng đầu, tránh sợi xích của hai dược nhân đằng sau.
“Dược Vương tiên sinh đúng là uyên bác.” Người áo đen vội vàng truy đuổi, lại xuất chưởng đánh ra.
Tân Bách Thảo lại nuốt một viên thuốc, giơ tay lên nói: “Ngũ Độc chưởng tuy đáng sợ, nhưng ta là Dược Vương, ngươi đừng coi thường ta như vậy. Thiên
hạ có bao nhiêu kỳ độc, ngay cả Ôn Hồ Tửu đứng trước mặt ta còn không tự tin có thể hạ độc được ta!”
“Thế thì thử môn võ công này xem.” Người áo đen vung chưởng đánh ra, thân hình đột nhiên trở nên cực kỳ mềm dẻo, hình thể uyển chuyển, mỗi chưởng đánh ra đều lướt sát qua người Tân Bách Thảo, phong tỏa mọi đường né tránh của hắn.
“Lạc Triền thủ!” Tân Bách Thảo kinh hãi nói: “Ngươi là người của Đường môn.”
“Giờ mới biết thì hơi muộn rồi.” Người áo đen đánh lên vai Tân Bách Thảo, ép hắn lùi lại phía sau ba bước, tiếp đó lấy từ trong lòng ra một cái hộp, nhắm ngay Tân Bách Thảo.
“Đừng giết hắn.” Dạ Nha trầm giọng nói. Người áo đen dừng tay: “Vì sao?”
“Giữ hắn lại còn có tác dụng.” Dạ Nha trả lời.
Tân Bách Thảo còn định lấy bình thuốc ra, nhưng đã không còn kịp. Sợi xích của hai tên dược nhân quất vào lưng hắn, đánh hắn ngã thẳng xuống đất. Tân Bách Thảo nôn ra một ngụm máu tươi, cuối cùng không thể đứng lên nổi.
Dạ Nha đi tới bên cạnh Tân Bách Thảo, cúi người nói: “Sư huynh ơi là sư huynh, không ngờ lại có ngày ngươi rơi vào tay ta.”
Người áo đen trầm giọng nói: “Ngươi không giết hắn là định làm gì?” “Mang về Đường môn trước đã.” Dạ Nha trả lời.
“Đường môn? Ngươi điên rồi à?” Người áo đen nhíu mày nói.
“Yên tâm đi, tác dụng của Tân Bách Thảo vượt xa tưởng tượng của ngươi. Thuật dược nhân mà ta thu được cũng không hoàn chỉnh, đúng như lời Tân Bách Thảo đã nói, chỉ có hắn mới có bản hoàn chỉnh.” Dạ Nha ngửa đầu nhìn ánh trăng trên không trung.
“Càng ngày càng thú vị.”