Mục lục
Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Báo nhạy bén nhận ra ý cười chợt lóe lên rồi lập tức biến mất trên gương mặt Cát Tu, khẽ nhíu mày: “Ngươi đắc ý cái gì?”

“Quyết đấu một trận thật công bằng như hai người đàn ông đi!” Cát Tu đi lên trước, đạp chân về phía trước, phất ống tay áo, y phục bay phất phới: “Lôi Báo! Chẳng phải ngươi luôn muốn đánh với ta một trận à?”

Lôi Báo cười lạnh một tiếng: “Phá Lạn Vương nổi tiếng cẩn thận cảnh giác mà cũng muốn đánh với ta một trận?”

“Không dám ư?” Cát Tu phẫn nộ quát.

“Thế thì... như ngươi mong muốn!” Lôi Báo đấm một quyền về phía Cát Tu.

Bọn họ cách nhau hơn mười bước nhưng đã cảm nhận được một loại quyền phong dữ tợn đáp úp tới. Tô Mộ Vũ nghiêng người một bước, che trước mặt Hứa An: “Quyền chưa tới khí đã tới. Đây là Vô Phương quyền, hắn là người của Lôi gia bảo?”

“Lôi gia bảo nho nhỏ, nực cười nực cười!” Cát Tu trực tiếp nghênh đón quyền phong, tông quyền của hắn đánh thẳng ra, phát ra tiếng vang như đá tảng va chạm. Hắn nhanh chóng lao tới trước mặt Lôi Báo, xuất quyền đánh tới người Lôi Báo, hai quyền va chạm, phát ra một tiếng vang lớn, tiếp đó hai người đều thối lui ba bước.

Mỗi bước của Lôi Báo đều lưu lại một dấu chân sâu ba tấc, còn Cát Tu lại như trượt thẳng ra ngoài.

Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu, Lôi Báo xếp hạng cao hơn Cát Tu cũng có lý, tu vi nội công của hắn hơn xa Cát Tu, xem ra tu luyện tâm pháp danh môn chính phái. Còn Cát Tu chỉ dựa vào võ công mình lần mò lung tung, lăn lê dưới chót mới có được ngày hôm nay. Cho nên hiệp đầu tiên này trông thì hai người ngang tay, nhưng căn cơ nội tình lại không cách nào so sánh được.

“Trong vòng ba mươi chiêu, ngươi thua chắc rồi.” Lôi Báo cười lạnh nói. Cát Tu lại nở nụ cười tàn nhẫn: “Ta có thể thua, nhưng ngươi phải chết!”

Lôi Báo!” Người mang kiếm áo trắng đứng trên mái hiện mở miệng: “Đừng lãng phí thời gian vô ích.”

“Yên tâm, ta nói ba mươi chiêu là chỉ ba mươi chiêu.” Lôi Báo lại tung người lao tới, nhảy lên không trung, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm lớn.

Tiếng gầm như sấm!

Các đệ tử Trường Sinh môn nghe tiếng gầm lớn này, ai nấy che tai, nội công yếu một chút thậm chí ngã gục dưới đất. Hứa An che lỗ tai, thân hình lung lay như sắp đổ nhưng vẫn kiên cường gắng chịu.

Tô Mộ Vũ lại như không bị ảnh hưởng, chỉ lùng nói một câu: “Lôi Hống công.”

Hai người mang kiếm áo trắng trên mái hiên đều chú ý tới Tô Mộ Vũ, bọn họ lén lút đặt tay lên chuôi kiếm.

Còn Cát Tu bị tiếng lôi hống này ngăn cản hoàn toàn khí tức, hai chân như bị trói bằng xích sắt, không thể nhúc nhích.

Lúc này Lôi Báo lại cúi đầu, hai năm siết chặt thành quyền, quyền phong lướt qua bầu trời, phát ra tiếng động như sấm sét, đánh thẳng xuống người Cát Tu.

Cát Tu cắn chặt răng, vận hết sức lực toàn thân gầm lên một tiếng, rốt cuộc gánh nặng dưới hai chân cũng được giải tỏa, hắn vội vàng điểm mũi chân lùi lại ba bước. Lúc này quyền của Lôi Báo đã đánh xuống, tạo thành một cái hố lớn ngay chỗ Cát Tu vừa đứng.

Cát Tu kinh hãi tới mức đầu đầy mồ hôi, nếu quyền vừa rồi đánh lên người hắn, không khéo đầu óc nở hoa. Nhưng Lôi Báo không cho hắn cơ hội thở lấy sức, lại xuất quyền bám sát theo. Cát Tu sợ mình lại lâm vào đường cùng như lúc vừa rồi, không dám cho Lôi Báo cơ hội cản mình lại, cũng xuất quyền đánh ra, muốn nghịch chuyển tình thế trong sân. Nắm tay hai người đều đánh vào ngực đối phương.

Khóe miệng Lôi Báo run rẩy một thoáng còn Cát Tu lại nôn ra một ngụm máu tươi.

Khả năng phán đoán tình thế ứng biến chiêu thức của họ không phân cao thấp.

Nhưng chênh lệch về căn cơ nội công lại khiến thắng bại giữa họ càng ngày càng rõ ràng..

“Chẳng qua là là một tên côn đồ đắc thế mà thôi, ngươi có tư cách gì mà đòi đấu với ta?” Lôi Báo cười lạnh nói.

Cát Tu ngẩng đầu lên, cười tới mức miệng đầy máu: “Chính vì ta là loại lưu manh, ngươi là đệ tử thế gia, cho nên khi tới thời khắc giao chiến sinh tử, ta dám lấy mạng ra liều!”

“Cái gì!” Lôi Báo đột nhiên nhận thấy có gì không đúng, vô thức muốn lùi lại phía sau.

Nhưng đã không còn kịp. Cát Tu nhân cơ hội này trực tiếp nắm lấy hai cánh tay hắn, tiếp đó dưới chân có mấy viên kim loại màu đen rơi xuống.

“Đây là...” Lôi Báo cả kinh nói.

“Không sai, chính là thứ ta phái người trộm ở chỗ ngươi, Lôi gia bảo, Phích Lịch Tử!” Cát Tu cười nói.

“Chết tiệt!” Lôi Báo trực tiếp nâng Cát Tu lên, tung người nhảy lên không trung, tiếp đó Phích Lịch Tử nổ tung bên dưới, hất văng cả hai người bọn họ. Hai người cùng rơi xuống đất, thân thể đầy vết máu. Cát Tu đã kiệt sức, giãy dụa hai chân định đứng lên nhưng không được. Còn Lôi Báo miễn cưỡng đứng dậy, đi thẳng về phía Cát Tu.

“Tuy quá nửa là giả vờ nhưng không thể phủ nhận cũng có chút khí khái của hảo hán.” Tô Mộ Vũ đành rảo bước đi tới, đến trước mặt Cát Tu.

Cát Tu cười nói: “Bị nhìn ra rồi.”

Hai người mang kiếm áo trắng trên mái hiên thấy vậy định rút kiếm, nhưng khi vung tay lên lại chỉ rút được một chuôi kiếm rỗng tuếch. Hai người cả kinh, cùng quay đầu lại nhưng lại thấy nhau..

Bọn họ đứng trên hai mái hiên khác biệt, sao lại nhìn thấy nhau? Nhưng đã không kịp nghĩ ra đáp án.

Mọi bóng đen đứng sau lưng bọn họ, đập đầu cả hai vào nhau, hai người hôn mê bất tỉnh.

Người nọ vuốt ve hàng ria của mình, cười nói: “Thiên hạ vô song?”

Bên dưới, Lôi Báo nhìn Tô Mộ Vũ trước mặt, trực giác nói với hắn đây là đối thủ đáng sợ. Hắn hạ giọng nói: “Ngươi là ai?”

“Vì sao người của Lôi gia bảo lại tới Tứ Hoài thành này?” Tô Mộ Vũ hỏi.

Đây là câu hỏi mà Lôi Báo không muốn nghe nhất, hắn cả giận nói: “Liên quan quái gì tới ngươi?”

“Ta may mắn được uống rượu cùng một vị hảo hán Lôi gia bảo, hắn tên Lôi Thiên Đình.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Lôi Báo trợn tròn hai mắt nhìn Tô Mộ Vũ. Trong Lôi gia bảo, Lôi Thiên Đình tiếng tăm lừng lẫy, vượt xa một đệ tử chi thứ bị trục xuất như hắn. Người này còn có thể uống rượu cùng Lôi Thiên Đình. “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Chẳng phải vừa rồi ngươi luôn gọi tên ta à?” Tô Mộ Vũ cười bất đắc dĩ: “Giờ ta đứng trước mặt ngươi rồi đấy.”

Lôi Báo sửng sốt, tiếp đó lập tức hiểu ra: “Ngươi là Trác Nguyệt An?” “Đúng vậy, chẳng phải ngươi muốn bắt ta à?”

Lôi Báo nuốt nước miếng một cái, tiếp đó đột nhiên quát lớn: “Các huynh đệ.”

“Có!” Đám huynh đệ sau lưng hắn dồn dập rút đao.

“Chạy mau!” Lôi Báo lập tức quay người, giơ chân bỏ chạy!

Tên quái vật này không rút kiếm mà đánh bại trưởng lão Giảng Võ đường, thậm chí bức tử thành chủ tiền nhiệm của Vô Song thành, đám ác bá bọn họ làm sao mà thắng nổi! Đừng nói đùa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK