Sơ hở đã xuất hiện!’
Thiên Quan nheo mắt, rút trường đao nhảy tới, nhắm ngay đầu Tô Mộ Vũ chém xuống.
Tô Mộ Vũ vội vàng giơ dao găm lên chặn, thân thể bị ép tới mức cong eo. Thiên Quan lại vận lực, dao găm của Tô Mộ Vũ lập tức vỡ thành từng mảnh. Trong lúc cấp bách, Tô Mộ Vũ vung hai tay ra, đánh văng tất cả mảnh vỡ ra ngoài. Thiên Quan lập tức rút đao lui lại, mảnh vỡ lướt qua bên cạnh hắn, nhưng cuối cùng không gây tổn thương gì. Có điều, trên tay Tô Mộ Vũ đã không còn bất cứ binh khí gì.
Phán quan bút của Địa Quan lại đánh tới, cây bút vung mạnh, viết liền mười chữ xuống dưới; nhưng đều là cùng một chữ: tử tử tử tử tử tử tử tử tử tử. Ống tay áo của Tô Mộ Vũ bị phán quan bút cuốn đứt, hắn bất đắc dĩ tung người nhảy lên, tất cả các võ công từng học hiện lên trong óc hắn, cuối cùng hắn giơ một ngón tay, vung về phía Địa Quan.
Chỉ Kiếm.
Ngón tay của hắn điểm lên phán quan bút của Địa Quan.
Phán quan bút bắt đầu nứt toác ra từ chỗ ngòi bút, một luồng kiếm khí trực tiếp lướt qua cây bút, đánh về phía Địa Quan. Địa Quan bỏ phán quan bút, điểm mũi chân lùi lại phía sau.
Tô Mộ Vũ đứng yên tại chỗ, ngón tay vừa vươn ra đã biến thành màu xanh đen. Dùng ngón tay thi triển vô thượng kiếm khí, đây là võ công được ghi lại trong bí tịch ở Vô Kiếm thành, nhưng chiêu thức này gây ra gánh nặng rất lớn đối với thân thể, nếu không luyện tập hàng ngày thì một luồng kiếm khí tương đương với phế bỏ một ngón tay.
Tô Mộ Vũ còn chín ngón tay, còn có thể thi triển chín luồng kiếm khí.
Đương nhiên Thiên Quan sẽ không cho Tô Mộ Vũ cơ hội thở lấy sức, lập tức vung đao lao tới. Tô Mộ Vũ xoay người, chuẩn bị thi triển Chỉ Kiếm lần nữa. Ngay lúc này, một thanh trường kiếm đột nhiên đánh tới sau lưng Thiên Quan. Thiên Quan cảm nhận được, lập tức nghiêng người xuất đao chém vào trường kiếm. Trường kiếm bị hắn chém bay, quay vòng trên không trung rồi hạ xuống.
“Núi Thanh Thành? Thuật Ngự Kiếm?” Thiên Quan cẩn thận lùi lại phía sau.
Nhưng thanh trường kiếm này không tấn công hắn mà lướt qua mặt đất, tới trước mặt Tô Mộ Vũ.
Lúc này Thiên Quan mới phát hiện trên thanh trường kiếm còn có một sợi tơ cực mỏng.
Ám Hà, Khôi Lỗi Ti.
Tô Mộ Vũ tiếp kiếm, quay người.
Một cô gái mặc áo bào trắng vóc dáng thon thả, cõng theo hòm thuốc, đang đứng chắp tay tại đó: “Tô Mộ Vũ, sau khi hưởng thụ khói lửa nhân gian rồi đúng là càng ngày càng khác biệt. Giáo Phường Ti mà cũng dám tới à.”
Tô Mộ Vũ ngại ngùng: “Là phụ thân ngươi kéo ta tới.” “Phì phì phì phì phì, tức là ngươi vô tội.” Cô gái nhún vai.
“Ta làm chứng, Tô công tử chỉ tới nghe nhạc thôi.” Đồ Nhị Gia lập tức đứng dậy.
“Tới Giáo Phường Ti chỉ để nghe nhạc, cũng như ta tới Điêu Lâu Tiểu Trúc của Thiên Khải Thành rồi...” Cô gái dừng một chút: “... chỉ uống Phổ Nhị. Ngươi biết thế gọi là gì không?”
“Gọi là gì?” Đồ Nhị Gia và Tô Mộ Vũ đồng thành hỏi. “Gọi là đã làm cái kia còn lập cái gì.” Cô gái cười nói. (Ám chỉ đã làm kỹ nữ còn đòi lập bàn thờ trinh tiết.)
Tô Mộ Vũ suy nghĩ, gật đầu nói: “Làm người phải lập tức nắm lấy thời cơ!” Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng tung người nhảy lên, cầm kiếm đi tới bên cạnh cô gái. Tô Mộ Vũ vung kiếm đánh văng Địa Quan đang đánh lén ra, tiếp đó xoay
người đẩy nhẹ lên vai cô gái, đưa cô tới bên cạnh Đồ Nhị Gia: “Nhị Gia, giúp ta chăm sóc Bạch thần y.”
“Bạch thần y?” Đồ Nhị Gia nghi hoặc.
Cô gái cười nói: “Bạch Hạc Hoài, tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo ở Dược Vương Cốc.”
Đồ Nhị Gia lập tức giơ tay nói: “Kính ngưỡng đã lâu.”
Bạch Hạc Hoài “bốp” một tiếng hất tay hắn ra: “Kính với chả ngưỡng cái gì, ta chưa bây giờ lộ mặt trên giang hồ, không có đồn đại gì cả. Cho nên mấy lời ngươi vừa nói, ta không tin.”
Đồ Nhị Gia thần sắc ngại ngùng: “Cô nương, cô làm ta chẳng biết nên nói
gì.”
Tô Mộ Vũ cầm trường kiếm, khí thế trên người lập tức thay đổi, một mình
giao chiến với cả Thiên Quan cầm đao và Địa Quan mất phán quan bút mà không hề rơi xuống hạ phong.
“Trong Tam Quan, võ công mạnh nhất lại là Thủy Quan.” Tô Mộ Vũ đã từng giao thủ với Thủy Quan trong thời gian ngắn ngủi, thực lực cường đại hơn xa hai người này.
Thiên Quan khẽ cau mày, quát khẽ: “Còn không tới hỗ trợ?”
“Tới đây.” Thủy Quan tung người hạ xuống, tay phải ngoắc một cái, một làn hơi nước chậm rãi ngưng tụ trong tay hắn, cuối cùng tạo thành một con dao găm. Hắn hạ xuống bên cạnh Thiên Quan, sau đó đẩy bàn tay, cắm con dao ngưng tụ từ hơi nước vào lưng Thiên Quan.
“Ngươi!” Thiên Quan trợn tròn hai mắt, nhưng sức lực trên người tiết sạch, trường đao trong tay rơi xuống đất.
Đồ Nhị Gia chứng kiến biến cố trước mắt, không hiểu gì cả. Hắn quay đầu lại định hỏi Bạch Hạc Hoài nhưng lại đột nhiên phát hiện, tất cả bọn họ bị nhốt trong một làn sương mù.
Tô Mộ Vũ khẽ thở một hơi, thấy trong làn sương mù dày đặc có ba người đi
ra.
Đại gia trưởng Ám Hà, Tô Xương Hà. Gia chủ Mộ gia, Mộ Thanh Dương.
Cùng với cô gái áo đỏ đưa đò bên bờ sông Hoàng Tuyền.
“Xem ra chúng ta tới rất đúng lúc.” Tô Xương Hà vuốt ve ria mép, mỉm cười đắc ý.
Địa Quan thấy vậy không kịp nghĩ nhiều, lập tức điểm mũi chân lướt đi, định chạy trốn. Chỉ thấy Tô Xương Hà nhảy lên, chẳng nói năng gì, vung dao trong tay, trực tiếp cắt đứt yết hầu của Địa Quan. Thi thể Địa Quan rơi xuống đất, Tô Xương Hà cũng hạ xuống trước mặt Tô Mộ Vũ, nhẹ nhàng xoay tròn con dao, vẩy máu tươi xuống đất: “Thế nào, Thốn Chỉ Kiếm của ta mới đúng là vũ khí giết người chứ?”
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Gây động tĩnh quá lớn.”
“Trước Cô Hư trận của ta, cho dù gia chủ Tô gia có đảo ngược thiên địa cũng không có ai phát hiện.” Mộ Thanh Dương ném đồng Đào Hoa Tệ trong tay, nói với vẻ đắc ý.
“Ngươi liên thủ với Thủy Quan?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Thủy Quan đẩy Thiên Quan đã mất ý thức xuống đất: “Ta rất tán thưởng hai người các ngươi.”
“Vẫn câu nói cũ, ngươi không có tư cách tán thưởng ta.” Tô Xương Hà đi tới, cúi dầu nhìn Thiên Quan dưới đất, lại nhìn cô gái áo đỏ: “Đã thấy rõ chưa?”
“Thấy rõ.” Cô gái áo đỏ đi tới, nhẹ nhàng quệt tay qua mặt, khi quay đầu lại thì gương mặt đã biến thành giống hệt Thiên Quan.
“Đây là đồng bọn mới của Mộ gia chúng ta, Mộ Anh.” Tô Xương Hà nhìn về phía Tô Mộ Vũ: “Ta đặt cho người này một biệt hiệu, Thiên Diện Quỷ, không tệ chứ?”
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền không tính sổ với ngươi à?”
Mộ Anh khẽ cúi người thi lễ với Tô Mộ Vũ, gương mặt của hắn đã giống hệt Thiên Quan nhưng giọng nói vẫn yêu kiều quyến rũ: “Nô gia Mộ Anh, ra mắt Tô gia chủ.”