“Nó chỉ là đứa trẻ!” Trong đám người có người không nhịn nổi, cao giọng hét lớn.
Nhưng Kim Đao Khách đã tức giận tới mức mất lý trí, giơ cao thanh kim đao trong tay lên, đột nhiên chém thẳng xuống.
Có điều lần này đao của hắn lại bị một ngón tay nhẹ nhàng ngăn cản. Kim Đao Khách kinh hãi, cả giận nói: ”Ai.”
“Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, sao phải ra tay giết người như vậy.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài.
“Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác!” Kim Đao Khách giơ chân đá về phía Tô Mộ Vũ.
“Ài.” Tô Mộ Vũ lắc đầu, lại giơ hai ngón tay ra kẹp lấy thân đao, nhẹ nhàng xoay tròn, trực tiếp bẻ gãy mũi đao. Tiếp đó hắn tránh khỏi cú đá, nghiêng người áp sát Kim Đao Khách, trực tiếp giơ chân phải đá thẳng vào đầu gối Kim Đao Khách. Kim Đao Khách lêu lên một tiếng, ngã thẳng xuống đất. Tô Mộ Vũ đi tới, cắm mũi đao bên cạnh đầu Kim Đao Khách.
“Không, không thể nào! Thanh đao này là quý giá nhất trong quán của ta, sao hắn có thể dùng hai ngón tay bẻ gãy được.” Giọng điệu chủ quan bắt đầu run rẩy.
“Chết tiệt!” Kim Đao Khách phản ứng lại, cầm chuôi đao định đứng dậy.
“Dũng khí thấp kém nhất tới từ cơn thịnh nộ của bản thân.” Mọi người chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên, tiếp đó trường đao trong tay Kim Đao Khách đã biến thành một đống mảnh vỡ, rơi lả tả trên mặt đất.
Thần sắc Hắc Liệp Nhân cũng toát lên vẻ kinh ngạc và cảm thán, nhưng chỉ trong thoáng qua, cậu bé lập tức cảnh giác lùi lại một bước.
“Hắn có rút kiếm không?’
“Không, chẳng phải kiếm của hắn vẫn còn trong vỏ à?” “Thế thì sao lại gãy?”
“Ta thấy rồi, vừa nãy có một luồng kiếm quang.”
Trong lúc mọi người ồn ào, Kim Đao Khách mất một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, hắn giãy giụa bò dậy, hoảng hốt chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này Tô Mộ Vũ mới xoay người cười với đứa bé kia: “Thắng đẹp lắm.”
“Nếu cho ta một thanh kiếm tốt hơn nữa, ta sẽ thắng càng đẹp.” Đứa bé tuy ăn mặc rác rưới, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ kinh ngạc.
“Trong tay cầm kiếm gì cũng không quan trọng, ngươi vẫn luôn giả bộ không địch nổi, khiến đối phương lơ là cảnh giác, tiếp đó tìm cơ hội ra đòn thắng địch. Là thợ săn không tệ, rất hợp với tên của ngươi.” Tô Mộ Vũ tán thưởng: “Kiếm thuật của ngươi cũng không tệ, không phải quá tinh diệu, nhưng không có chiêu nào là thừa.”
Nhưng Hắc Liệp Nhân có vẻ không hứng thú trò chuyện với Tô Mộ Vũ, cậu bé lập tức đi tới trước mặt Tô Mộ Vũ, giơ tay phải với hắn: “Tiền.”
“Tiền?” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên.
“Người thắng sẽ nhận được ba phần mười tiền thắng cược.” Hắc Liệp Nhân giọng điệu lạnh băng.
“Hóa ra là thế. Cầm lấy đi, nó vốn thuộc về ngươi.” Tô Mộ Vũ đi xuống bục, tới bàn đặt cược, trút hết vào trong một cái túi rồi đưa túi cho Hắc Liệp Nhân.
“Không cần, ta chỉ lấy phần thuộc về mình.” Hắc Liệp Nhân lạnh lùng lấy một ít tiền từ trong túi ra, lại còn trả lại một nửa cho chủ quán: “Hơn nữa, ta không phải trẻ con.’
“Đúng là đứa trẻ khiến người ta không ưa.” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ gãi đầu: “Hơi giống cái tên kia lúc còn nhỏ...”
“Ta đã nói ta không phải trẻ con.” Hắc Liệp Nhân quay đầu lại trừng mắt với Tô Mộ Vũ một cái.
Chủ quán hút thuốc, nói đầy ẩn ý nói: “Ta khuyên các ngươi nên đi mau đi.’ “Đi mau?”Con ngươi của Tô Mộ Vũ hơi co lại.
“Thanh kim đao này là bọn họ trả một khoản lớn mua lại, bị ngươi bẻ gãy như vậy, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua.” Chủ quán ngẩng đầu lên: “Đến nhanh thật, các ngươi không đi được nữa rồi.”
“Chết tiệt.” Hắc Liệp Nhân thu tiền về, để lại ba đồng tiền trước mặt chủ quán: “Cho ta thêm một thanh kiếm.”
“Không trả thêm tiền được à?” Chủ quán bất đắc dĩ nói. “Không cần thiết!” Hắc Liệp Nhân quát khẽ: “Nhanh lên!”
Chủ quán nhún vai, lại lấy từ dưới bàn ra một thanh kiếm sắt loang lổ rỉ sét, đặt lên trên bàn: “Cầm lấy.”
Hắc Liệp Nhân nhận kiếm sắt, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác. “Coi như ngươi từng giúp ta một lần, ta cũng giúp ngươi một phen. Chúng ta cùng nhau giết ra ngoài.”
“Hả?” Tô Mộ Vũ nhướn mày.
“Chuyện gì đấy, chuyện gì đấy?” Ngay lúc này một đám người đột nhiên lao vào quán rượu, bọn họ đẩy khách khứa đứng xem ra, đi thẳng tới. Người cầm đầu dáng vẻ mập mạp, mặc y phục da hổ quý giá, bên hông dắt một cái rìu bạc, giọng điệu cực kỳ ngông nghênh: “Ai làm đứt đao của ta đấy?”
“Là ta.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.
Gã mập kia nhìn Tô Mộ Vũ một cái, nhíu mày nói: “Ngươi là ai? Từ đâu tới?”
“Cát Tu?” Tô Mộ Vũ đột nhiên gọi một tiếng.
“Con mẹ nó, ai cho phép ngươi gọi thẳng tên ông đây?” Gã mập quát lớn một tiếng, tiếp đó mới phản ứng lại: “Từ từ đã, sao ngươi biết tên thật của ta!”
“Đây là ác bá trong Tứ Hoài thành, Cát Trường Sinh.” Hắc Liệp Nhân hạ giọng nói.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Ngông nghênh quá nhỉ, dám lấy tên của thiên hạ đệ nhất năm xưa. Mấy năm không gặp, quả nhiên ngươi có tiến bộ!”
“Ngươi, ngươi là...” Cát Tu hiểu ra, hai chân đột nhiên run lên lẩy bẩy.
“Nào, nói tên ta đi.” Tô Mộ Vũ khẽ ngẩng đầu: “Nếu ngươi cảm thấy đáng giá.”
Cát Tu cố nuốt cái tên đang chực thốt ra khỏi miệng xuống, rặn ra một nụ cười: “Hiểu lầm hiểu lầm.”
“Nếu đã là hiểu lầm, sao người của ngươi còn giơ đao?” Tô Mộ Vũ hỏi. “Làm càn!” Cát Tu hét lớn một tiếng.
“Làm càn!” Đám đao khách bao vây xung quanh cả giận nói.
“Còn không mau hạ đao xuống.” Giọng nói của Cát Tu đã thành nức nở. “À à à à.” Đám người phản ứng lại, vội vàng thu đao.
“Hóa ra là bậc đại nhân, chẳng trách chẳng trách, thân thủ cao như vậy, đâu thể là người bình thường.” Lúc này sau lưng chủ quán cũng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cố gắng nhớ lại xem vừa rồi mình có nói gì đắc tội với hắn không?”
“Ngươi sống trong Tứ Hoài thành đã nhiều năm rồi?” Tô Mộ Vũ đi tới.
Cát Tu vội vàng trả lời: “Đã khoảng bốn năm năm. Từ... sau lần đó vẫn luôn kiếm ăn ở đây. Chỗ này đông người hỗn tạp, hay là tới phủ của tiểu nhân?”
“Được.” Tô Mộ Vũ gật đầu, tiếp đó quay người lại nói: “Vị tiểu huynh đệ Hắc Liệp Nhân kia, có muốn đi theo chúng ta không?’
“Ta?” Hắc Liệp Nhân cả kinh, còn tưởng bậc đại nhân như vậy gặp nhau sẽ không để ý tới mình nữa, không ngờ trước lúc đi khỏi còn công khai mời hắn đi cùng. Hắn do dự một hồi, thói quen cảnh giác lâu ngày khiến hắn muốn cự tuyệt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu: “Được.”
“Vị này là bằng hữu của ngài?” Cát Tu hỏi.
Tô Mộ Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bèo nước gặp nhau.”