“Trong Ám Hà Tô Mộ Vũ có uy danh rất lớn, nhưng dù sao bây giờ đại gia trưởng cũng là Tô Xương Hà. Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ không giống nhau, Tô Mộ Vũ coi trọng tình nghĩa, còn Tô Xương Hà coi trọng lợi ích. Nếu muốn hợp tác với Ám Hà thì nên chờ Tô Xương Hà tới rồi mới bàn bạc tiếp.” Người đứng dưới sảnh mặc quan phục, thần sắc nghiêm nghị, chính là một trong Tam Quan, Thiên Quan.”
“Ngươi có chắc sẽ đàm phán được với Tô Xương Hà không?” Dịch Bặc đứng dậy, trầm giọng nói.
“Có. Khi sắp đoạt được Miên Long Kiếm, Tô Xương Hà vẫn không muốn bỏ qua tính mạng Tô Mộ Vũ, như vậy chúng ta chỉ cần bắt được Tô Mộ Vũ là có thể ép hắn đi vào khuôn khổ.” Thiên Quan giơ tay lên, siết chặt nắm đấm: “Sau đó dốc toàn bộ lực lượng của Ám Hà, giết chết một vị vương gia trong Thiên Khải Thành, còn về sau Ám Hà có tồn tại hay không cũng chẳng sao.”
“Được. Vậy thay đổi kế hoạch, không đợi Tô Mộ Vũ tỏ thái độ. Ngay đêm nay nhốt hắn vào Ảnh ngục!” Dịch Bặc vung ống tay áo.
“Tuân lệnh.” Thiên Quan lập tức lùi ra, hai bóng người khác theo sát phía sau hắn.
Trong Giáo Phường Ti.
Tô Mộ Vũ và Đồ Nhị Gia đi sóng vai, ra khỏi Bách Hoa Lâu.
Bước chân của Đồ Nhị Gia có vẻ lảo đảo, dường như uống hơi nhiều: “Trước đây nghe đại danh của Tô công tử, còn tưởng Tô công tử là Tu La trong trần gian, hôm nay được gặp, hóa ra là thiếu niên phong lưu! Ta và người vừa thấy như đã quen, chẳng bằng...”
Mới nói tới chữ “bằng”, một mũi tên xé gió bắn tới đầu Đồ Nhị Gia. Đồ Nhị Gia nghiêng đầu, đôi mắt chứng kiến mũi tên nhưng thân thể lại không nghe sai
khiến, không kịp né tránh. Tô Mộ Vũ vươn một ngón tay, trực tiếp kẹp lấy mũi tên kia.
Mũi tên chỉ cách đầu Đồ Nhị Gia có một tấc.
“Này này, ai dám ra tay giết người trong Giáo Phường Ti!” Đồ Nhị Gia hét lớn, lập tức tỉnh rượu.
Lại có ba mũi tên bắn tới. Tô Mộ Vũ vứt bỏ mũi tên trong tay, đang định động thủ thì nghe Đồ Nhị Gia gầm lên một tiếng, lao lên trước tiên, vung cả song chưởng lên: “Lui!”
Chỉ thấy một luồng hàn khí bắn ra, cả ba mũi tên lập tức bị đông cứng thành băng, rơi xuống đất, tan thành từng mảnh.
Đồ Nhị Gia nổi giận đùng đùng quát: “Ai, ai mà lén lén lút lút bắn tên ám toán!”
“Chuyện này không liên quan tới ngươi.” Một cây phán quan bút xuất hiện bên cạnh Đồ Nhị Gia, nhẹ nhàng vung tới ngực hắn. Đồ Nhị Gia vung quyền ngăn cản, thân thể bị chấn văng ra ba bước. Hắn định thần nhìn lại, trước mặt là một người mặc quan phục, nhưng quan phục này không phải quan phục chính thống của Bắc Ly mà giống như quan phục mà các quỷ thần thường mặc trong đạo quán.
Đồ Nhị Gia khẽ nhíu mày: “Ai đang giả thần giả quỷ đấy?’
“Mời Nhị Gia lui lại, những người này đến đây vì ta.” Tô Mộ Vũ đi tới, giơ tay nắm lấy bả vai Đồ Nhị Gia, kéo hắn về phía sau.
“Đây là kẻ thù của Tô công tử?” Đồ Nhị Gia hỏi.
Tô Mộ Vũ nghiêng đầu, trên mái hiên bên trái, Thủy Quan đang mỉm cười nhìn hắn. Trên mái hiên bên phải, Thiên Quan lần đầu tiên rút thanh đao mà hắn vẫn đeo. Còn trước mặt, đương nhiên chính là Địa Quan.
Tô Mộ Vũ mỉm cười: “Không coi là kẻ thù, trước đây bọn họ cũng là người trong Ám Hà.”
Đồ Nhị Gia ngạc nhiên: “Bọn họ là quỷ quái gì?”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Bọn họ không phải là quỷ mà là thần ngồi trong thần miếu. Phải là những kẻ cầm kiếm chúng ta mới được gọi là quỷ, cũng là Tu La chốn trần gian mà ngươi nói.”
Đồ Nhị Gia nuốt một ngụm nước miếng, sau khi cơn thịnh nộ nguôi đi, nỗi khủng hoảng trong lòng lại dâng lên: “Nghe rất khó hiểu, nhưng tóm lại có vẻ rất đáng sợ.”
“Cái này thì không, nhưng tối nay ra ngoài hơi vội, không mang vũ khí.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài, tối nay đúng là hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Hắn cảm thấy cầm vũ khí vào địa điểm như Giáo Phường Ti có vẻ kỳ quái, cho nên hắn để binh khí ở trong quán trọ.
Có lẽ thời gian vừa qua đã tạo cho hắn một ảo giác, thi thoảng hắn có thể hóa thân thành một người bình thường, đi lại trong tòa thành này.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải người bình thường, Thiên Khải Thành cũng không phải một thành trì bình thường.
“binh khí?” Đồ Nhị Gia lục lọi khắp người, cuối cùng móc ra một con dao găm: “Xưa nay ta không dùng binh khí, chỉ có con dao này, lúc cần đùng dể phòng thân.
“Đã tốt lắm rồi.” Tô Mộ Vũ vung tay, con dao nhẹ nhàng rơi xuống tay hắn, ngón tay hắn khẽ xoay tròn, một đóa kiếm hoa đã hiển hiện.”
“Thốn Chỉ Kiếm, ta cũng học qua, tuy không bằng Xương Hà nhưng cũng có chút tác dụng.”
“Chẳng phải ngươi còn một bằng hữu tới Bách Hoa Lâu à?” Đồ Nhị Gia hỏi.
“Đúng vậy. Đánh ồn ào một chút, kéo dài thời gian, chờ Triết thúc chạy tới.” Tô Mộ Vũ gật đầu.
“Hắn sẽ không tới!” Địa Quan quát lớn một tiếng, vung phán quan bút lao đến.
“Nhị Gia lùi lại đi, chuyện này không liên quan tới ngươi.” Tô Mộ Vũ đẩy vai Đồ Nhị, khiến hắn lùi lại hơn mười bước, tay phải cầm dao găm thi triển Thốn Chỉ Kiếm đón đỡ phán quan bút của Địa Quan.
Phán quan bút của Địa Quan múa lên như bay, có kinh nghiệm giao chiến với Tô Xương Hà, lần này hắn không hề khinh địch, vừa ra tay đã đốc toàn bộ thực lực. Tô Mộ Vũ thi triển Thốn Chỉ Kiếm, mất ưu thế binh khí, tạm thời chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Kỳ quái là hắn cứ lùi một bước là trên mặt đất có thêm một chữ.
Ánh nến màu đỏ, thoáng chốc đã lướt qua.
Tô Mộ Vũ lùi tổng cộng bốn bước, trên mặt đất cũng xuất hiện bốn chữ. Lần lượt là, phục, tiết, tử, nghị.
“Đây là Thần Tiên Bút!” Đồ Nhị Gia nhận ra môn võ công này. “Cẩn thận, mỗi chữ trên mặt đất là một luồng khí, hắn muốn tìm sơ hở của ngươi.”
“Lắm miệng!” Thiên Quan trên mái hiên hừ lạnh một tiếng, lại bắn ra một mũi tên.
Đồ Nhị Gia lại dùng trò cũ, phóng ra một luồng khí băng sương. Nhưng lần này mũi tên trực tiếp phá tan hàn khí, ép hắn lùi lại ba bước mới miễn cưỡng tránh khỏi.
“Nhị Gia, mau rời khỏi đây.” Tô Mộ Vũ vừa né tránh vừa cúi đầu quan sát mặt đất, phát hiện những chữ viết đó không hoàn toàn biến mất, nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhận ra. Hắn lập tức cúi người quét chân, định hủy hết những văn tự đó. Nhưng Địa Quan đã chuẩn bị từ trước, một bút giáng xuống, chặn cước của Tô Mộ Vũ.
“Lên!” Địa Quan nhấc phán quan bút, bốn chữ vừa viết lần mỗi cái hóa thành một luồng chân khí, tấn công về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ thi triển Thốn Chỉ Kiếm nhưng vẫn bị đánh lui ba bước, cũng may dao găm của Đồ Nhị Gia không phải vật phàm, giao chiến mãnh liệt như vậy ma fko hao tổn gì. Địa Quan nhân cơ hội Tô Mộ Vũ thối lui, lại viết bốn chữ xuống đất.
Sinh, vinh, tử, ai.
“Thần Tiên Bút, sao toàn viết chuyện tử vong?” Tô Mộ Vũ nói đầy ẩn ý. “Vì hôm nay là ngày chết của ngươi, thần tiên cũng chẳng cứu được.” Địa
Quan cười lạnh nói.