Lạc Yên Điệp sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức bờ môi run rẩy: “Điển... Điển đại ca, Ám Hà bọn họ...”
“Chúng ta chưa bây giờ liên hệ với Ám Hà.” Điển Diệp ngẩng đầu lên nói: “Trong lúc còn đường lui, không ai lại đi tìm cây đinh trong bóng tối cả.”
Lạc Yên Điệp nhìn sang phía Tô Xương Hà, oán hận nói: “Ngươi lừa ta.”
“Phi Hổ tướng quân, Điển Diệp. Nghe nói võ công của ngươi không hề kém cạnh đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng, lưỡi rìu vàng trong tay ngươi từng giết chết ít nhất sáu cao thủ hạng nhất trong Nam Man.” Tô Xương Hà không buồn để ý tới cô ta.
“Ám Hà Tống Táng Sư Tô Xương Hà, nghe nói bây giờ ngươi là chủ nhân của Ám Hà.” Điển Diệp nói đầy ẩn ý: “Các ngươi tới Tứ Hoài thành làm cái gì?’
Tô Xương Hà nhún vai: “Nghe nói thiếu chủ Vô Kiếm thành Trác Nguyệt An hỏi kiếm Vô Song, có lẽ sẽ là một trận tỷ thí đặc sắc tuyệt luân, vị huynh đệ của ta cũng luyện kiếm cho nên cùng nhau tới xem.”
“Đại gia trưởng và gia chủ Tô gia trong thế hệ này của Ám Hà, hơn nữa còn thêm một vị Khôi đời trước, dẫn theo cháu gái của gia chủ Ôn gia, đi ngàn dặm xa xôi tới Vô Song thành chỉ để xem một trò hay.” Điển Diệp ước lượng lưỡi rìu vàng trong tay: “Đúng là rất khó tin.”
“Đúng là rất khó tin.” Tô Xương Hà gật đầu. “Nhưng ta vẫn nói vậy thôi, ta cũng không mang người tới thật, ta chỉ đi chơi thôi.”
“Ta không hiểu mục đích các ngươi tới đây. Nhưng nếu các ngươi đã tới. Ta đồng ý phái người mở cửa thành cho các ngươi.” Điển Diệp hạ giọng nói: “Chúng ta và Ám Hà không có thù hận gì, có lẽ Ám Hà cũng không cần phải đối địch với chúng ta.”
Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria mép, liếc mắt nhìn Bạch Hạc Hoài một cái, lại nhìn sang phía Tô Mộ Vũ. Không thể phủ nhận, Điển Diệp này nói không sai, xưa nay Ám Hà luôn nhận tiền làm việc, giết một Phi Hổ tướng quân là giá cả trên trời. Với tính cách của Tô Xương Hà lúc trước, đúng là hắn sẽ không vô duyên vô cớ đối địch với Điển Diệp. Hắn nói đầy ẩn ý nói: “Đúng là điều kiện hợp lý.”
Tô Mộ Vũ nhìn thoáng qua những thi thể và vũng máu dưới đất, lạnh nhạt nói: “Những người đó thì sao?”
“Chẳng qua chỉ là cỏ rác.” Điển Diệp bình tĩnh trả lời.
“Ta liều mạng với ngươi!” Cát Tu như muốn lao lên phía trước. Giờ phút này hai mắt hắn đỏ bừng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới mức mất lý trí. Khác hẳn lúc giao đấu với Lôi Báo còn mang chút giả dối. Lần này Cát Tu đã phẫn nộ tới cực hạn, rốt cuộc hắn cũng hiểu, Tô Mộ Vũ không cần vì mấy môn nhân của hắn mà đối nghịch với đại tướng quân trong triều đình.
“Bất cứ ai cũng giống nhau, không có người nào là cỏ rác.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.
Điển Diệp cảm thấy buồn cười: “Một gia chủ Ám Hà mà lại nói vậy sao?’
“Nhưng mấy ngày nay ta không phải gia chủ Ám Hà, ta họ Trác.” Tô Mộ Vũ rút Hạc Vũ kiếm ra: “Tên là Trác Nguyệt An.’
“Là ngươi!” Con ngươi của Điển Diệp co chặt lại.
“Ngươi xem, huynh đệ của ta đã nói vậy rồi.” Tô Xương Hà nhún vai: “Ta cũng chẳng có cách nào, đành phải đánh thôi. Nhưng ỷ đông hiếp yếu, có vẻ không đúng đạo nghĩa.”
Điển Diệp vung vẩy lưỡi rìu trong tay, tiếp đó lùi lại một bước, cười nói: “Nhưng ta chưa bao giờ giảng đạo nghĩa, chỉ phân thắng bại.”
“Hả?” Tô Xương Hà nheo mắt.
Chỉ thấy ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa, tiếp đó là tiếng áo giáp mài vào nhau. Tô Xương Hà nghe âm thanh đếm số: “Mười sáu mười bảy mười chín... Hai mươi ba. Phi Hổ nhị thập lục ky! Đều tới cả?”
“Phi Hổ nhị thập lục ky, năm xưa giao chiến với ba ngàn quân giáp nhẹ của Nam Quyết, giết tới mức đối phương không lưu lại được mảnh giáp nào.” Tô Triết hút thuốc: “Bọn họ và Kim Đạo Diệp Tự doanh của Diệp Khiếu Ưng,
được tôn là hai nhánh quân đội dũng mãnh nhất Bắc Ly. Lần này bọn họ tới Tứ Hoài thành cũng là để giết địch?’
“Thiên Hạ Tứ Thành, Thiên Khải, Mộ Lương, Tuyết Nguyệt, Vô Song. Ngoài Thiên Khải thành ra, ba tòa thành khác tuy nằm trong giang hồ nhưng cũng ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện trong kinh thành. Thành chủ Mộ Lương thành Lạc Thanh Dương là nghĩa phụ của thất hoàng tử Tiêu Vũ. Tuyết Nguyệt thành và Lang Gia Vương có quan hệ không cạn, những người khác không thể mượn sức được.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: “Phi Hổ tướng quân hiện thân ở đây, chắc là muốn giúp đỡ thế lực của mình nắm được quyền khống chế Vô Song thành.”
Điển Diệp quát khẽ: “Đủ rồi.”
“Tuy ngươi là tướng quân nhưng tự tiện điều động thế lực trong quân đội tới tham gia phân tranh trong giang hồ cũng là tử tội.” Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Ta nói tiếp thì đã sao? Hôm nay chắc chắn ngươi sẽ không để chúng ta rời khỏi nơi này.”
“Phi Hổ tướng quân Điển Diệp, ngươi là cậu của đại hoàng tử Bắc Ly.” Tô Xương Hà nói tiếp: “Lần này Vô Song thành nội loạn là kế hoạch mà đại hoàng tử Tiêu Vĩnh tính toán!”
Tứ Hoài thành. Thiên Hạ phường.
Hạo Nguyệt Quân cung kính đứng bên cạnh một nam tử quần áo quý phái, cho dù đứng trước mặt thành chủ Vô Song thành Tống Yến Hồi, cũng cũng không khiêm tốn đến vậy.
“Lô Ngọc Địch không muốn hợp tác?” Nam tử kia uống một chén trà, chậm rãi nói. Mọi hành động cử chỉ của hắn đều hết sức thong thả, nhưng không giống như cố ý kiềm chế mà mang một cảm giác ung dung trời sinh đã có.
“Hắn nói, giới hạn tối thiểu của hắn là không được làm tổn thương sư phụ hắn.” Hạo Nguyệt Quân trả lời.
“Tức là sau khi nhận được hai bức thư đó, hắn sẽ báo cho sư phụ?” Nam tử kia lại hỏi.
Hạo Nguyệt Quân gật đầu: “Thuộc hạ vô dụng, không thể chặn hai bức thư đó kịp thời. Chuyện liên quan tồn vong của Tứ Hoài thành, chắc chắn Lô Ngọc Địch sẽ báo cho Tống Yến Hồi.”
“Nhất Kiếm Đoạn Thủy - Tống Yến Hồi, cho hồn hắn đứt đoạn ở đây thôi.” Nam tử kia nhẹ nhàng giơ tay.
“Tuân lệnh.” Sau lưng nam tử, hai bóng đen lướt đi.
Hạo Nguyệt Quân căng thẳng lau mồ hôi trên trán: “Kiếm Sơn Nhạc đã thoái ẩn, Tống Yến Hồi mà chết thì thành chủ mới của Vô Song thành sẽ là ai?”
“Đương nhiên là đường chủ của Giảng Võ đường, Kiếm Vô Địch tiên sinh.” Nam tử kia buông chén trà xuống.
Cánh cửa đá sau lưng hắn chậm rãi mở ra, một nam nhân thân thể gầy gò bước từ trong ra. Bên hông trái của nam nhân này treo ba thanh đoản kiếm, bên phải lại dắt một thanh kiếm cực dài. Dưới ánh nến, sắc mặt hắn tái nhợt, con ngươi lồi ra, toàn thân toát lên vẻ âm trầm đáng sợ, giọng nói cũng khàn khàn: “Ta không hứng thú gì với chức vị thành chủ.”
“Đương nhiên rồi, đến lúc đó tiên sinh chỉ cần luyện kiếm là được, ta sẽ phái người đưa Vô Song Kiếm Hạp tới tay ngươi.” Nam tử kia trầm giọng nói.
“Đa tạ điện hạ.” Rốt cuộc giọng nói của Kiếm Vô Địch cũng có chút cảm xúc.
“Tiên sinh là người say mê kiếm.” Nam tử kia vuốt ve chén trà trong tay: “Trên thế gian, những người say mê như vậy, nếu không ngộ thì cả đời sẽ bị phá hủy, nhưng nếu ngộ đạo là cưỡi mây bay lên. Lần này tiên sinh xuất quan, chắc đã lĩnh ngộ.”
“Có tìm được một kiếm.” Kiếm Vô Địch trả lời.
“Được. Ta sẽ thay ngươi tìm ra Trác Nguyệt An kia.” Nam tử kia giọng điệu ngạo nghễ: “Để hắn thử kiếm với tiên sinh, giúp kiếm của tiên sinh lên tận trời cao!”