Lý Tâm Nguyệt từ ngoài cửa bước vào, "Lại đa sầu đa cảm rồi?"
“Đa sầu đa cảm dùng để miêu tả chuyện yêu đương nam nữ. Lang Gia vương mỉm cười, "Ta là đang hoài niệm chính mình thời niên thiếu."
"Ngươi thì không có nhi nữ tình trường của riêng mình? Vậy Lăng Trần từ đâu mà chui ra?" Lý Tâm Nguyệt trêu ghẹo. "Lang Gia vương phi của ngươi đâu?"
Tiêu Nhược Phong nhìn về phía xa: "Cô ấy có cuộc đời thuộc về mình.
Nhưng tính toán thời gian, hình như cô ấy cũng sắp tới rồi."
Lý Tâm Nguyệt đột nhiên xoay người, chỉ thấy một thanh phi kiếm từ ngoài sân bay vào, cô vừa nhấc tay, thanh phi kiếm đã trực tiếp dừng lại trước mặt bọn họ.
Thanh phi kiếm này rất thú vị, tuy được điêu khắc tinh xảo vô cùng, nhưng mũi kiếm lại cùn.
"Phi kiếm Vô Phong, chỉ để gặp mặt." Lý Tâm Nguyệt cười: "Cô ấy đến thật rồi. Rốt cuộc ngươi có dũng khí tìm cô ấy rồi sao?"
Tiêu Nhược Phong nhìn Hạo Khuyết kiếm trong tay: "Thiên quân vạn mã của Nam Quyết ta còn dám đối mặt, chẳng lẽ lại không dám đối mặt với cô? Ngày mai là phải gặp mặt Ám Hà phải không?"
Lý Tâm Nguyệt gật đầu: "Có cần đổi thời gian không?"
"Không cần." Tiêu Nhược Phong thu hồi trường kiếm: "Lần đầu gặp mặt đã thất hứa, sẽ đánh mất lòng tin của đối phương, ngươi cứ mở tiệc trước đi, ta đến sau."
Chạng vạng ngày hôm sau, Thiên Khải thành, Tinh Nguyệt hồ.
Thái dương lặn về tây, chiếu rọi toàn bộ mặt hồ biến thành một màu vàng kim rực rỡ. Trên cây dương bên cạnh, một nữ tử áo xanh chân đạp nhánh cây, bình tĩnh thưởng thức cảnh hoàng hôn soi bóng xuống mặt hồ. Không biết qua bao lâu sau, dưới tàng cây xuất hiện một nam tử tựa lưng vào thân cây, cũng đang ngắm nhìn cảnh đẹp này, đột nhiên buông lời: "Đoạn hà tịch chiếu hồ thủy vận, khinh chu bất độ mộng lý nhân."
Nữ tử áo xanh trên cây lên tiếng: "Lang Gia Vương điện hạ, thơ của ngươi còn tệ hơn so với năm xưa!"
Hôm nay, Tiêu Nhược Phong mặc một bộ áo trắng không dính một hạt bụi, bỏ đi những trang sức rườm rà thường ngày, chỉ bên hông đeo một thanh trường kiếm, trông ngươi giống một vị vương gia mà như một lãng khách giang hồ. Hắn cười khổ: "Ta đã rất cố gắng ăn mặc giống như năm xưa rồi."
"Đó chính là điểm khác biệt giữa chúng ta." Nữ tử áo xanh đưa tay hái một nhánh cây, nhẹ nhàng vung xuống, cành cây ấy rơi xuống mặt hồ bên bờ. Tiếp đó, cô tung người nhảy xuống khỏi cây, đáp xuống cành cây ấy một cách vững vàng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong ngẩn người, sau đó mỉm cười.
Nụ cười tựa như gió xuân, thổi qua mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
"Ngươi cố gắng giống như năm xưa, còn ta, vẫn như năm xưa." Nữ tử áo xanh khẽ nói.
"Không, nàng còn hơn năm xưa..." Tiêu Nhược Phong chậm rãi nói.
"Dừng lại!" Nữ tử áo xanh liền giơ tay lên, cắt ngang lời Tiêu Nhược Phong: "Không được nói những lời sáo rỗng như ta còn đẹp hơn năm xưa nữa!"
Tiêu Nhược Phong cười khổ: "Ngày ngày ta không bận rộn việc triều chính thì là phải ra chiến trường, nào có cơ hội nói những lời sáo rỗng ấy."
"Chẳng phải bên hông ngươi đang đeo Hạo Khuyết kiếm sao?" Khóe miệng nữ tử áo xanh khẽ nhếch lên: "Vẫn là câu nói đó, nếu ngươi chỉ là một kiếm khách giang hồ, ngày ngày có thể nói những lời sáo rỗng này rồi."
Tiêu Nhược Phong nắm lấy chuôi kiếm bên hông: "Năm xưa sư phụ từng nói ta chỉ có một cơ hội lựa chọn."
"Là ta nói." nữ nhân áo xanh trầm giọng đáp, "Ngươi có thể lựa chọn lại một lần nữa."
Tiêu Nhược Phong sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: "Vậy có thể cho ta thêm chút thời gian rồi chọn không?"
Nữ nhân áo xanh đưa tay ra, tùy ý lượm một chiếc lá rụng: "Nói đi, vì sao đột nhiên lại truyền tin cho ta, muốn ta đến Thiên Khải thành?"
"Gần đây e rằng Thiên Khải thành sẽ có biến cố." Tiêu Nhược Phong trầm giọng đáp, "Ta muốn nhờ nàng giúp ta."
"Ta là khách giang hồ, không dính líu đến chuyện triều đình, nhiều năm trước ta đã nói với ngươi rồi. Nếu ta có thể giúp ngươi, năm xưa đã chẳng kiên quyết rời khỏi ngươi như vậy." Nữ nhân áo xanh khẽ nhíu mày, "Ta ghét nơi này, cũng ghét dính dáng đến bất cứ chuyện gì ở đây."
"Lần này, có lẽ ta sẽ chết." Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
nữ nhân áo xanh sững người một lát, cuối cùng lạnh lùng đáp: "Vậy thì cũng như nhau thôi. Năm xưa lúc nào ngươi cũng có thể chết, nhưng ta chưa từng đến Thiên Khải thành thăm ngươi dù chỉ một lần."
"Ta biết, chỉ có điều nếu ta thật sự gặp nguy hiểm, hi vọng nàng có thể mang Lăng Trần đi." Tiêu Nhược Phong cúi đầu nói.
"Mang theo một đứa trẻ hành tẩu giang hồ sẽ rất mệt mỏi." Giọng nói của nữ nhân áo xanh mang có phần dửng dưng, "Ngươi có nhiều bằng hữu như vậy, nó có nơi tốt hơn để đi. Nó có thể đến Tuyết Nguyệt thành, bái Bách Lý Đông Quân đệ nhất thiên hạ làm sư phụ, cũng có thể đến Kiếm Tâm trủng, trở thành Kiếm Tiên đời tiếp theo, thậm chí còn có thể đến Đường Môn. Ta nhớ từ nhỏ nó đã thích nghịch ngợm mấy thứ lặt vặt rồi."
"Nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân của nó." Tiêu Nhược Phong nhẹ giọng.
"Quan hệ huyết mạch thật sự quan trọng đến vậy sao?" Nữ tử áo xanh lạnh lùng hừ một tiếng.
Tiêu Nhược Phong cúi đầu nhìn mặt hồ: "Đối với ta, rất quan trọng."
"Thôi được, nếu ngươi chết, ta sẽ dẫn nó rời khỏi Thiên Khải thành." Nữ tử áo xanh nhẹ nhàng điểm chân, cành cây dưới chân lập tức đổi hướng. Cô xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Nhược Phong, nghiêng đầu nghênh đón ánh tà
dương: "Nhưng sau này nó sẽ không báo thù cho ngươi, hắn sẽ giống như ta, làm một người giang hồ tiêu dao tự tại."
Tiêu Nhược Phong mỉm cười: "Vậy thì tốt quá."
"Phiền phức, thật hối hận vì đã nghe lời ngươi đến Thiên Khải thành gặp ngươi một chuyến này." Nữ tử áo xanh khẽ vung tay, cành cây kia liền đưa cô đi về phía bờ bên kia Tinh Nguyệt hồ.
Tiêu Nhược Phong nhìn theo bóng lưng cô, bỗng nhiên ngẩn ngơ, bóng lưng ấy so với mười ba năm trước quả thật không có gì khác biệt.
Mười ba năm trước.
Ngoài Kiếm Tâm trủng, một nữ tử áo xanh ngậm một cọng cỏ đuôi chó, thong dong dạo bước trong rừng, bỗng nhiên một bàn tay thanh tú trắng nõn đặt lên vai cô.
"Xin hỏi cô nương..." Người nọ mới thốt ra bốn chữ, đã thấy nữ tử áo xanh xoay người, nhanh như chớp chế trụ bả vai hắn.
Nữ tử phẫn nộ quát: "Yêu râu xanh phương nào, muốn chết sao?" "Đau đau đau đau." Nam tử kêu rên: "Ta chỉ hỏi đường thôi." "Hỏi đường gì?" Nữ tử thấp giọng hỏi.
"Đi Kiếm Tâm trủng như thế nào?" Nam tử đáp.
"Ồ? Ngươi biết nơi này là cửa vào Kiếm Tâm trủng sao?" Nữ tử buông tay, cẩn thận đánh giá nam tử trước mặt, chỉ thấy hắn dung mạo tuấn lãng, giữa hai hàng lông mày toát ra chính khí lẫm liệt, cô cũng bỏ đi phòng bị trong lòng: "Ngươi đến Kiếm Tâm trủng làm gì? Xin kiếm ư?" Dứt lời, cô liếc mắt sang bên hông nam tử, cẩn thận quan sát thanh kiếm của hắn.
Nam tử mỉm cười, lắc đầu: "Ta có kiếm của ta, nhưng ta có một sư huynh, huynh ấy nói muốn đến Kiếm Tâm trủng làm một việc, nhưng đã mấy tháng rồi vẫn chưa thấy trở về, ta có phần sốt ruột nên đến tìm huynh ấy."
"Có thể cho ta xem kiếm của ngươi không?" Nữ tử nhướn mày nhìn nam tử.
Nam tử thoáng sững sờ, nhưng vẫn rút kiếm đưa cho cô. Nữ tử phấn khích nhận lấy trường kiếm, kiếm tuy chưa ra khỏi vỏ nhưng vỏ kiếm hoa mỹ kia đã không thể kìm nén được kiếm khí bức người bên trong. Cô hít sâu một hơi, đột nhiên rút trường kiếm ra.
Kiếm quang lạnh lẽo, chỉ trong nháy mắt, một chiếc lá thu rơi xuống từ không trung đã bị kiếm khí chém làm đôi ngay trước mặt cô.
"Ta chưa từng thấy kiếm nào tốt đến vậy." Cô khẽ buông lời, "Dù ở Kiếm Tâm trủng cũng chưa từng."
"Thanh kiếm này tên gọi là gì? Mua từ nơi nào vậy?" "Gia truyền."
Nam tử suy tư giây lát: "Kiếm tên Thu Lôi, là gia truyền." Nữ tử khẽ chau mày: "Ta chưa từng nghe danh tiếng thanh kiếm này. Kiếm pháp của ngươi thế nào?"
Nam tử do dự một chút: "Cũng tạm." "Đâm một kiếm về phía ta."
Nữ tử đưa kiếm về phía nam tử, hắn ngạc nhiên: "Vì sao?"
"Xuất kiếm là được." Cô khoanh tay trước ngực: "Ta không sợ. Tới đi!" Chỉ nghe nữ tử quát lớn một tiếng, một luồng chân khí mạnh mẽ tỏa ra,
lập tức mơ hồ xuất hiện một đạo kim quang bao phủ xung quanh thân thể
cô.
"Kim Quang Tráo?" Nam tử trầm giọng: "Ngươi là người của Tư Đồ gia?" “Cũng có chút kiến thức, có điều lại lan man dài dòng, mau xuất kiếm!”Cô
thúc giục.
“Được!” Hắn ấn chuôi kiếm, hít sâu một hơi.
Gió thu xoáy cuộn, lá rụng tung bay, kiếm khí mạnh mẽ dần ngưng tụ từ lòng bàn tay hắn. Tiếp đó một tiếng kiếm ngân vang lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh thẳng về phía Kim Quang Tráo của cô.
Ầm một tiếng, kim quang quanh người cô lập tức nổ tung, mái tóc dài bay lên theo kiếm phong, nhưng trong mắt cô không chút sợ hãi mà tràn đầy hưng phấn. Cô giậm nhẹ chân nhảy lên: “Được lắm! Kiếm được lắm! Kiếm khí được lắm!”
Kim quang hoàn toàn tan biến, cô phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhảy lên giữa không trung, ngửa đầu ngã xuống.
“Cô nương!” Hắn vội vàng thu kiếm, tung người nhảy lên, đưa tay ôm lấy eo cô, hai người cùng bay về phía sau.
Cô đưa tay lau vết máu trên khóe miệng: “Chiêu kiếm này không tệ, tên là gì?”
“Kiếm này tên là Thiên Hạ Đệ Tam” Hắn đáp. “Cái tên này thật kỳ quái, có ý gì?” Cô hỏi.
“Sư phụ ta nói về kiếm thuật, nếu luận thứ hai, chẳng ai dám xưng thứ nhất. Ta tự thấy đời này không thể vượt qua sư phụ, nên mới sáng tạo ra chiêu này, cố gắng đứng sau sư phụ, nên gọi là Thiên Hạ Đệ Tam.” Hắn nói tiếp.
“Không tệ, không tệ, vậy sau này ngươi là thiên hạ đệ tam, sư phụ ngươi là thiên hạ đệ nhị, vậy ta sẽ là...” Cô giơ tay đoạt lấy trường kiếm trong tay hắn, sau đó giơ chân đá hắn ra ngoài: “Thiên hạ đệ nhất!”
Nam tử rơi xuống đất, hướng về phía trước hô lớn: "Cô nương!"
"Ta giữ kiếm của ngươi rồi! Muốn thì đuổi theo ta đi!" nữ nhân áo xanh tay cầm trường kiếm, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, lao vút đi về phía xa.
Giữa mặt hồ bằng phẳng trong veo, một chiếc thuyền con trôi bồng bềnh.
Nữ nhân áo xanh và nam tử lúc này đều nằm sõng soài trên thuyền, đầu hướng lên trời, mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Cô tiện tay ném thanh trường kiếm sang một bên, nói: "Trả ngươi, trả ngươi! Một thanh kiếm nát mà ngươi đuổi ta suốt một ngày một đêm!"
Nam tử cười khổ nói: "Cô nương, thanh kiếm này là bảo vật gia truyền, thật sự không thể tặng cho cô nương được. Chờ ta vào Kiếm Tâm trủng nhất định sẽ xin cho cô nương một thanh bảo kiếm khác, được không?"
"Thật chứ? Ngươi không gạt ta đấy chứ?" Cô mỉm cười, dò hỏi. "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Nam tử trịnh trọng đáp. "Ngươi nhìn ta." Cô quay đầu lại.
Nam tử cũng quay đầu lại, ánh mắt chân thành, trong sáng, hai người cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu, nữ nhân đột nhiên nói: “Nóng quá đi.”
Nam tử kia mặt hơi đỏ lên: “Đúng là có hơi nóng.”
"Bổn cô nương muốn mát mẻ một chút!" Nữ tử bỗng xoay người, từ trên thuyền nhỏ rơi thẳng xuống mặt hồ.
Một loạt bọt nước nổi lên, đánh ập vào thuyền nhỏ.
Nam tử vội la lên: "Cô nương! Cô nương!" Nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng nước vọng lại.
Nam tử bất đắc dĩ thở dài, xoay người một cái, cũng nhảy xuống hồ.
Dưới mặt hồ, hắn thấy nữ tử áo xanh đang nhắm mắt đứng một bên, trong lòng giật mình, tưởng cô sắp chết đuối, định đưa tay cứu thì cô kia đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ áo hắn, hai chân đạp một cái, kéo hắn lên khỏi mặt hồ.
"Vẫn nóng, vẫn nóng! Phải làm sao bây giờ!" Nữ tử quát. Nam tử cười khổ, "Bây giờ ta rất mát mẻ"
"Ta nghĩ ra rồi, chúng ta thành thân, ngươi gả đến Tư Đồ gia, thanh Thu Lôi này chính là của hồi môn! Đến lúc đó ngươi là của ta, thanh kiếm này cũng là của ta! Sao nào!" Nữ tử hưng phấn nói.
Nam tử vẻ mặt mờ mịt: "Cô nương, ta là nam tử, ngươi là nữ tử, chúng ta thành thân, là cô gả cho ta chứ?"
"Ai nói nữ tử không thể cưới phu quân? Ta cưới ngươi, ngươi gả vào Tư Đồ gia! Quyết định vậy đi!" Nữ tử nắm lấy vai nam tử. "Ta không dễ nhìn sao? Ngươi tên là gì?"
"Ta tên Tiêu Nhược Phong." Nam tử đáp.
"Ta là Tư Đồ Tuyết. Cổ nhân có câu: Một canh sơn thủy, một đoạn phong tuyết, gặp gỡ giai nhân, trăm năm chẳng rời. Vậy quyết định như thế nhé!" Cô tự mình nói, "Đúng rồi, vì sao ngươi không trả lời câu hỏi đầu tiên của ta? Ta không đẹp sao?"
Tiêu Nhược Phong nghiêm túc nhìn Tư Đồ Tuyết một cái, thành thật đáp: "Tuyệt sắc giai nhân!"
Tư Đồ Tuyết liền kéo Tiêu Nhược Phong lại gần, hôn lên môi hắn, cuối cùng thân thể cô xoay một vòng.
Hai người cứ như vậy ôm nhau chìm xuống đáy hồ.
Chiếc thuyền con kia chậm rãi trôi trên mặt hồ, trường kiếm lộ ra nửa thân, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Dưới chân Tề Lôi sơn, một cỗ kiệu dừng lại, bốn kiệu phu canh giữ bên cạnh.
Gió thu nhẹ nhàng thổi tung rèm kiệu, mơ hồ để lộ tiếng nói của người bên trong, nhưng người trong kiệu vẫn không bước ra.
Tư Đồ Tuyết dắt Tiêu Nhược Phong chạy đến: "Cha, ta đã đưa phu quân về cho người rồi đây."
"Dừng lại." Người trong kiệu trầm giọng.
Tư Đồ Tuyết và Tiêu Nhược Phong lập tức dừng bước. "Sao giờ này mới về?" Người trong kiệu chậm rãi hỏi.
Tư Đồ Tuyết vui vẻ đáp: "Sau khi rời khỏi Kiếm Tâm trủng, chúng con tới Quy Vân sơn trang tham gia Tửu Kiếm hội, cả hai cùng đoạt hạng nhất! Rồi lại đến Tây Vương Sơn, phá hủy Liên Hỏa trại! Sau đó du ngoạn sơn thủy một hồi rồi mới trở về Tề Lôi sơn."
"Tiểu tử kia, đưa thanh kiếm bên hông ngươi cho ta xem nào." Giọng điệu người trong kiệu dịu đi vài phần.
"Vâng." Tiêu Nhược Phong vừa dứt lời, trường kiếm bên hông lập tức bay ra, rơi vào tay người trong kiệu.
Tư Đồ Tuyết cười nói: "Phụ thân, đây là kiếm hồi môn của chàng ấy, sau này là kiếm của chàng ấy, cũng là kiếm của con."
Người trong kiệu vuốt ve thân kiếm, một lát sau cất tiếng, gằn từng chữ: "Hạo, Khuyết, kiếm!"
"Cái gì?" Tư Đồ Tuyết kinh hãi, nhìn Tiêu Nhược Phong: "Hạo Khuyết kiếm, một trong Thập Đại Danh Kiếm?"
"Đây quả là một thanh bảo kiếm, nhưng e rằng Tư Đồ gia ta chưa đủ sức nắm giữ!" Người trong kiệu nhẹ nhàng vung tay, Hạo Khuyết kiếm bay khỏi kiệu, vẽ một đường cong tuyệt mỹ trên không trung rồi cắm phập xuống đất.
Tư Đồ Tuyết tiến lên vài bước, định rút kiếm nhưng rồi dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Nhược Phong.
"Vị thiếu hiệp này, tên họ là gì?" Người trong kiệu chắp tay hỏi Tiêu Nhược Phong.
"Vãn bối là Tiêu Nhược Phong." Tiêu Nhược Phong chắp tay đáp.
"Quả nhiên, ngươi là người của hoàng tộc họ Tiêu!" Người trong kiệu ẩn ý hỏi. "Nữ nhi, con muốn cưới một vị hoàng tử về phủ sao?" Tư Đồ Tuyết xoay
người, nhìn Tiêu Nhược Phong, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không trách ngươi lừa gạt giấu giếm ta. Dù sao ngươi ta bèo nước gặp nhau trên giang hồ, ban đầu đề phòng cũng là chuyện thường tình. Nhưng ta là người giang hồ, căm ghét dính líu đến triều đình. Cho nên..."
Tư Đồ Tuyết vung tay áo, Hạo Khuyết kiếm lập tức bay ra, trở về vỏ kiếm của Tiêu Nhược Phong. Cô bình tĩnh nói tiếp: "Cho nên thanh kiếm này, ta không cần nữa."
Mười ba năm trôi qua, hai người gặp lại nhau vài lần, nhưng cuối cùng vẫn đường ai nấy đi.
Một người ở trên giang hồ, một người ở chốn triều đình, chỉ còn lại Tiêu Lăng Trần là minh chứng cho cuộc gặp gỡ của họ.
Mà ở Thiên Khải thành, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện vị Lang Gia vương phi nào. Người đời thích bàn tán, đương nhiên không ngừng nhắc đến lai lịch của thế tử Lang Gia vương Tiêu Lăng Trần. Có lẽ đây là điều duy nhất có thể tìm thấy chút dấu vết phong hoa tuyết nguyệt trên người vị chiến thần Bắc Ly Lang Gia vương kia, nhưng chuyện này, từ đầu đến cuối vẫn là một ẩn số.
Sau này người ta đồn rằng, Lang Gia vương từng yêu một nữ tử giang hồ, sau đó cô ấy vì cứu hắn mà chết, trước khi chết còn sinh hạ cho hắn đứa con trai duy nhất. Lang Gia vương vì cảm kích cô nên quyết ở vậy suốt đời.
Mỗi một truyền thuyết dường như đều có thể đoán trúng một vài khởi đầu của câu chuyện, nhưng lại không bao giờ đoán trước được kết cục.
Tiêu Nhược Phong nhìn theo bóng hình nữ tử trên mặt hồ cho đến khi không còn dấu tích mới xoay người. Lúc này sắc trời đã tối, trăng đã lên cao.