Bạch Hạc Hoài nhẹ nhàng nâng tay, ba mũi châm bạc đã kẹp trong lòng bàn tay. Cô cười nói: “Tuy sư thừa của ta là Dược Vương Cốc, nhưng ta sinh ra trong Ôn gia. Độc của Đường môn các ngươi vĩnh viễn chỉ là hạng hai.”
“Chết tiệt.” Đường Linh La quát khẽ một tiếng, giơ tay điểm liên tiếp ba đại huyệt trên người rồi ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu vận công chữa thương.
“Dùng độc thì lúc nào Đường môn cũng kém hơn Ôn gia một bậc. Chỉ có khoản ám khí là không có họ khác, chỉ có Đường môn.” Một giọng nói cao ngạo vang lên, mọi người ngẩng đầu, thấy một nam tử trung niên xuất hiện bên cạnh Đường Linh La.
Đường Linh La thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi đến rồi.’
“Ta tới.” Người này nhẹ nhàng vung ống tay áo, ba tấm thiệp vàng đã bay về phía Bạch Hạc Hoài.
“Diệp Vô Tụ.” Bạch Hạc Hoài ném ba mũi châm bạc ra, định ngăn cản ba tấm thiệp vàng, nhưng thiệp vàng trực tiếp đập nát ba mũi châm, tiếp tục đánh tới.
“Cẩn thận!’ Lúc này Tô Mộ Vũ đã giết ngược trở lại, cầm kiếm ngăn trước mặt Bạch Hạc Hoài, vung mạnh trường kiếm, đánh ba tấm Diêm Vương Thiếp rơi xuống đất. Thế đi của ba tấm Diêm Vương Thiếp vẫn không giảm, trực tiếp đập thành ba cái hố dưới sàn nhà.
“Kiếm pháp không tệ.” Người kia điềm nhiên nói.
“Hắn là gia chủ Ám Hà Tô gia, Tô Mộ Vũ.” Đường Linh Khôi nhắc nhở. Người này vuốt ve ba chòm râu của mình: “Chấp Tán Quỷ.”
Tô Mộ Vũ trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng đoán được thân pháp của người trước mặt: “Chưởng sứ Đường môn Nội phòng, Đường Linh Tê.”
“Là ta.” Đường Linh Tê giơ tay, cầm một cái hộp nhắm vào Tô Mộ Vũ.
“Ta từng thấy món ám khí này rồi.” Tô Mộ Vũ nheo mắt lại: “Bạo Vũ Lê Hoa Châm.”
“Thế ngươi cũng nên biết, khi Bạo Vũ Lê Hoa Châm nhắm vào ngươi, ngươi đã chết rồi.” Đường Linh Tê lạnh nhạt nói.
“Nhưng ta đã thấy cái hộp này một lần mà vẫn không chết.” Tô Mộ Vũ đặt ngang kiếm trước người: “Có lẽ tốc độ ấn nút của ngươi không nhanh bằng tốc độ rút kiếm của ta.”
Khóe miệng Đường Linh Tê nhướn lên: “Gia chủ Tô gia là người kiêu ngạo như vậy à?”
“Ngươi cứ thử xem.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.
“Thế thì thử thôi!’ Đường Linh Tê không hề do dự ấn hộp sắt, miệng hộp mở ra, châm bạc bắn ra chi chít. Gần như cùng lúc, Tô Mộ Vũ giơ tay đẩy Bạch Hạc Hoài ra, đồng thời rút kiếm lao tới bên cạnh Đường Linh Tê.
Nhưng tránh khỏi Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà quỷ thần đều e ngại lại có vẻ dễ dàng hơn trong tưởng tượng.
Tô Mộ Vũ đột nhiên quay đầu lại.
Bởi vì Bạo Vũ Lê Hoa Châm này vốn không nhắm vào hắn! “Đường Liên Nguyệt!’ Mộ Vũ Mặc kinh hãi hét lên.
Đường Linh Tôn tránh khỏi chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ, nhìn về phía Đường Liên Nguyệt, cười lạnh một tiếng. Tuy giết chết Đường Liên Nguyệt không phải chuyện mà họ muốn, nhưng chuyện đã tới nước này, nếu Đường Liên Nguyệt thật sự tỉnh lại, như vậy mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng. Nếu đã thế, vậy thì giết.
Còn lúc này vẫn còn cách thời gian “ba nén hương” mà Bạch Hạc Hoài nói khá xa.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm tới cách Đường Liên Nguyệt một chút thì đột nhiên ngừng lại.
Đường Linh Tê nheo mắt, Bạch Hạc Hoài cũng sửng sốt, Tô Mộ Vũ cầm kiếm lùi lại bên cạnh cô: “Thần y...”
“Không liên quan tới ta, người bình thường gặp phải hoàn cảnh giá lạnh như vậy, muốn khôi phục bình thường thì ít nhất phải tốn thời gian ba nén hương.” Bạch Hạc Hoài trả lời.
“Ta hiểu rồi.” Tô Mộ Vũ mỉm cười.
“Hiểu gì?” Bạch Hạc Hoài lấy làm khó hiểu.
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên: “Nhưng hắn là Đường Liên Nguyệt.”
“Đúng vậy, nhưng ta là Đường Liên Nguyệt.” Trên gương mặt phủ đầy băng sương, đôi mắt đột nhiên mở to, sau đó sương giá trên người lập tức rút sạch. Thân hình Đường Liên Nguyệt rung động, châm bạc hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất. Hắn bước tới vài bước, quay đầu lại nhìn Tô Mộ Vũ.
“Ngươi tỉnh rồi.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.
“Có thế nào ta cũng không tưởng tượng nổi, người tới cứu ta lại là các ngươi.” Đường Liên Nguyệt mất tự nhiên nâng cánh tay, một chút hàn khí còn sót lại cũng chậm rãi thối lui.
“Không tưởng tượng được à?” Lúc này Mộ Vũ Mặc cũng lùi lại: “Chẳng lẽ lúc ngươi bị mai phục không nghĩ tới ta à?”
Đường Liên Nguyệt sắc mặt sửng sốt: “Là cô?” “Là ta? Ta là ai?” Mộ Vũ Mặc cười nói.
“Mộ Vũ Mặc.” Đường Liên Nguyệt trả lời.
Sắc mặt Mộ Vũ Mặc lập tức cứng đờ, nhìn sang Bạch Hạc Hoài. Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Một chàng trai, gặp câu hỏi như vậy mà trả lời trực tiếp đến thế, đúng là khiến người ta kinh ngạc.”
Mộ Vũ Mặc thở dài: “Dù sao hắn cũng là Đường Liên Nguyệt mà.”
Tô Mộ Vũ thu kiếm: “Ta mệt rồi, chuyện còn lại Liên Nguyệt huynh có thể tự giải quyết không?”
Đường Liên Nguyệt gật đầu, tiếp đó quay sang nhìn những người khác: “Tính ra thì những người này đều là sư huynh của ta, thậm chí là sư thúc của ta, nhưng bọn họ lại phối hợp với nhau để hãm hại ta. Ta muốn biết nguyên nhân.”
Đường Linh Tê ngẩng đầu lên: “Vì ngươi ủng hộ Đường Linh Hoàng, còn chúng ta không muốn Đường Linh Hoàng trở thành lão thái gia tương lai.”
Đường Liên Nguyệt nhìn sang phía Đường Linh Tê: “Nhưng chìa khóa Vạn Bảo lâu của Đường môn, ngoài lão thái gia thì chỉ có ta và đại sư huynh mới có. Cho nên các ngươi nhốt chúng ta lại nhưng không dám giết chúng ta?”
“Trong Vạn Bảo lâu cất giữ mọi ám khí cấp chữ Thiên của Đường môn. Nếu không có chúng, Đường môn khó lòng giữ được địa vị hiện tại trên giang hồ.” Đường Linh Tê lạnh nhạt nói: “Có điều, tuy hôm nay ngươi đã thoát khỏi vây khốn, nhưng Đường Linh Hoàng vẫn nằm trên tay chúng ta. Nếu ngươi dám tự tiện hành động, chúng ta sẽ lập tức giết hắn.”
Đường Linh Khôi vung tẩy Trảm Khôi đao trong tay: “Ngay lập tức.”
Mộ Vũ Mặc ngáp một cái: “Chán quá đi, ngụy quân tử trong danh môn chính phái lúc nào cũng vậy, lợi dụng tinh thần trọng nghĩa với đạo nghĩa của đối phương để thực hiện mục đích hèn hạ đê tiện của mình. Có điều, những quân tử chân chính tuy thấy phiền phức nhưng lại cũng bị quản chết thật.”
Đường Liên Nguyệt cũng dừng bước thật: “Các ngươi muốn gì?”
“Đưa chìa khóa Vạn Bảo lâu đây, ta cho ngươi và Đường Linh Hoàng an toàn rời khỏi Đường môn.” Đường Linh Tê trả lời.
Đường Liên Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát: “Lão thái gia đâu?” “Ông ta sẽ không về Đường môn.” Đường Linh Tê lạnh nhạt nói.
“Ngươi nói cái gì?” Giọng điệu của Đường Liên Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, không nghe ra vui buồn.
Đường Linh Tê thu tay vào áo: “Yên tâm, chúng ta không làm gì lão thái gia đâu, chẳng qua ông ấy không thể về Đường môn được, chỉ thế thôi.”
“Đúng là đánh rắm!” Mộ Vũ Mặc vung ống tay áo, một con dao xuất hiện trong tay, đang định lao tới.
“Đừng vội.” Tô Mộ Vũ ngăn cản cô.
Đường Liên Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười.