Mục lục
Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Thanh Thành, trước sơn môn.

Người đội nón che nhẹ nhàng kéo dây cương, đùng ngựa lại.

Một lão đạo sĩ mái tóc trắng xóa quay lưng về phía chỗ hắn ngồi, bên ghế đá đặt một bình rượu, tỏa ra hương hoa đào thoang thoảng.

“Lữ chưởng giáo.” Người đội nón che vội vàng xuống ngựa hành lễ.

“Không có việc gì sao Bách Hiểu Đường lại tới núi Thanh Thành của ta?” Lữ chưởng giáo hờ hững nói.

Người đội nón che lập tức trả lời: “Không có việc gì cần nhờ núi Thanh Thành, chẳng qua là đường chủ của chúng ta có chuyện muốn báo với Đạo Kiếm Tiên.’

“Núi Thanh Thành chưa từng có Đạo Kiếm Tiên gì cả, chỉ có một số người tu đạo. Chuyện đường chủ của ngươi muốn nó cũng là chuyện phàm trần mà thôi.” Lão đạo sĩ vung nhẹ phất trần, bụi đất xung quanh lập tức bay lên.

“Lữ chưởng giáo.” Người đội nón che kinh hãi hét lớn một tiếng, đặt tay trên trường đao bên hông.

“Sư phụ.” Một bàn tay nhẹ nhàng ấn phất trần của lão đạo sĩ xuống, tiếp đó nhận lấy bình rượu Đào Hoa trên ghế đá. Người đội nón che ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử nhàn tản tuấn lãng mặc đạo bào màu tím ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bình rượu. Tiếp đó nam tử kia quay sang mỉm cười với hắn, giọng nói ôn hòa: “Quý khách từ xa tới, mang theo tin tức gì?”

Người đội nón che phản ứng lại, người này chính là một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, Đạo Kiếm Tiên, Triệu Ngọc Chân, vội vàng nói: “Ra mắt Đạo Kiếm Tiên!”

Lão đạo sĩ kia bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Không biết có phải Cơ Nhược Phong giấu người trong núi Thanh Thành hay không, rõ ràng đồ đệ ngoan của ta chưa bao giờ hạ sơn, cũng chưa bao giờ đấu kiếm với người ta, thế mà lại đưa ra

danh hiệu Đạo Kiếm Tiên, khiến núi Thanh Thành ta vốn đang yên bình tịnh thế lại khó mà yên bình nổi!”

Triệu Ngọc Chân cười nói: “Sư phụ, đừng hung dữ với người ta như vậy, người từ xa tới là khách.”

Người đội nón che lập tức nói: “Ta phụng lệnh đường chủ, đưa tin cho Đạo Kiếm Tiên.”

“Cứ nói là được.” Triệu Ngọc Chân vẫn cười ôn hòa.

Người đội nón che tiếp tục nói: “Gia chủ Tô gia Tô Mộ Vũ hỏi kiếm Vô Song, đánh với lão thành chủ Vô Song thành Lưu Vân Khởi, thắng. Tiếp đó ước chiến thành chủ Vô Song thành, Tống Yến Hồi.”

“Thế thì có liên quan gì tới núi Thanh Thành chúng ta?” Trong giọng nói của lão đạo sĩ đã có ý tức giận: “Trở về nói với Cơ Nhược Phong, sau này còn tới núi Thanh Thành làm bừa nữa, ta sẽ tới Thiên Khải thành đập Bách Hiểu Đường của hắn.”

“Cơ đường chủ muốn mời ta tới quan sát?” Triệu Ngọc Chân khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng ta không thể rời khỏi núi Thanh Thành, Cơ đường chủ thiên hạ bách hiểu, sao lại không biết chuyện này?”

“Đường chủ cũng mời những vị Kiếm Tiên khác.” Người đội nón che nói đầy ẩn ý: “Vì đường chủ cho rằng rất có thể trận chiến này sẽ sinh ra một vị Kiếm Tiên mới trên giang hồ. Nếu chỉ trong một đêm, trên giang hồ biến thành Lục Đại Kiếm Tiên, chẳng phải là chuyện cực kỳ thú vị ư?”

Triệu Ngọc Chân đầu tiên ngạc nhiên, tiếp đó lập tức hiểu được dụng ý của Cơ Nhược Phong: “Thế thì nàng cũng đi rồi, nàng là người mê kiếm mà.”

Lão đạo sĩ cầm phất trần, trên người đã tỏa ra sát khí.

“Sư phụ.” Triệu Ngọc Chân khẽ giậm chân một cái, không ngờ lại ép sát khí của lão đạo sĩ xuống.

Người đội nón che bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh, vô thức muốn rút đao, nhưng khi đặt tay lên chuôi đao mới phát hiện toàn bộ lưỡi đao đã bị chấn gãy, chỉ còn lại một chuôi đao trống trơn.

“Thôi.” Lão đạo sĩ đứng dậy, chậm rãi bước lên trên núi: “Con tự quyết định

đi.”

Triệu Ngọc Chân đứng ở sơn môn, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay người: “Nói với Cơ đường chủ, Ngọc Chân xin ghi nhớ ân tình này.’

“Được!” Người đội nón che như được đại xá, lập tức quay người lên ngựa, chạy trốn mất dạng. Hắn cũng là người từng tới nhiều nơi, gặp được nhiều người đáng sợ, nhưng không ngờ mình lại cảm nhận được sát khí ở một tiên sơn đạo môn không tranh chấp với trần thế như núi Thanh Thành.

Vô Song thành.

Lưu Vân Khởi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đại nạn sắp đến.

Ngoài cửa phòng, một loạt đệ tử quỳ lạy dưới đất, có người đã bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

Trong Vô Song thành có vô số danh y, nhưng sau khi kiểm tra thương thế của Lưu Vân Khởi, ai cũng tỏ ý không biết bắt tay vào từ đâu, lão tạ thế chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trong phòng, chỉ có hai người Tống Yến Hồi và Lưu Vân Khởi.

“Sư phụ, người tỉnh rồi.” Tống Yến Hồi thấy sau khi hôn mê mấy ngày, lần đầu tiên Lưu Vân Khởi mở mắt.

Lưu Vân Khởi giãy giụa ngồi dậy “Yến Hồi.”

“Sư phụ, người cẩn thận một chút, để con gọi đại phu vào.” Tống Yến Hồi quay người.

“Không cần.” Lưu Vân Khởi gọi hắn lại: “Sư phụ ngươi phiêu bạt giang hồ bao năm, chẳng lẽ lại không hiểu chút đạo lý này hay sao? Ta đã là người sắp chết.”

“Sư phụ.” Giọng nói của Tống Yến Hồi nghẹn ngào.

“Khóc cái gì, giờ ta thành như vậy chẳng phải tự chuốc lấy ư?” Lưu Vân Khởi cười khổ: “Yến Hồi, có phải con cũng trách ta không? Rõ ràng con muốn làm một hiệp khách hành tẩu thiên hạ, ta lại nhất quyết bắt con ở lại trong Vô Song thành, gánh vác vinh nhục của cả tòa thành.”

“Sư phụ, người nghĩ xem, Vô Song thành có phải thiên hạ đệ nhất hay không, liệu có quan trọng đến vậy không?” Tống Yến Hồi hỏi ngược lại.

Lưu Vân Khởi ho khan một hồi lâu rồi mới khó nhọc nói: “Trăm năm trước Vô Song thành vẫn luôn là thiên hạ đệ nhất, nhưng khổ nỗi tới thế hệ của ta - sư phụ con, nhân tài lác đác, mãi vẫn không xuất hiện một tài năng có thể đảm

nhiệm trọng trách. Ta bị lọc ra, lưng cõng vinh nhục cả thành. Chuyện này vốn đã vượt ngoài khả năng của ta, nhưng ta không muốn phụ lòng sư phụ, không muốn phụ lòng những người tin tưởng ta, cho nên ta đã làm rất nhiều chuyện sai lầm. Trác Nguyệt An kia giết ta, cũng là điều ta đáng phải nhận. Sau khi ta chết, lệnh cho tất cả các đệ tử không được trả thù.”

Tống Yến Hồi thở dài một tiếng: “Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy rồi sẽ tràn, vạn vật trên thế gian đâu thể vĩnh viễn bất biến. Thế nào cũng có người vượt qua chúng ta, bất cứ ai cũng không cản được. Chúng ta đã trả giá rất nhiều, nhưng Tuyết Nguyệt Thành nhất môn tam kiệt, bất cứ ai cũng ở bên trên chúng ta.”

“Nhưng con thì khác, Yên Hồi, từ ngày ta thấy con, ta đã biết con là người có thể thay đổi tất cả mọi chuyện. Con không kém hơn bất cứ ai trong số bọn họ, con là người trời sinh vì kiếm. Nhưng ta thường xuyên hối hận, có phải ta gây quá nhiều áp lực lên con, khiến con không cách nào tự tại như họ, kiếm tâm cũng không thuần túy bằng họ.” Lưu Vân Khởi lau máu tươi vừa phun ra nơi khóe miệng.

Tống Yến Hồi lắc đầu nói: “Đều là chuyện đã qua rồi.’

“Hơn nữa đồ đệ của con có thể mở được Vô Song Kiếm Hạp!” Lưu Vân Khởi thần sắc kích động hẳn lên.

“Con đã từng trải qua những chuyện đó.” Tống Yến Hồi đột nhiên nghiêm mặt nói: “Con không muốn Vô Song cũng phải chịu đựng như vậy. Nó sẽ lựa chọn con đường của mình, còn Vô Song thành sẽ đi theo con đường nó chọn, sau này không phải là Vô Song thành ép chúng ta lựa chọn mà là chúng ta quyết định về Vô Song thành!”

“Tốt. Tốt lắm!” Lưu Vân Khởi im lặng một lúc lâu rồi gật đầu: “Cứ theo ý con. Cả đời này ta toàn làm sai, hy vọng các con không đi vào con đường của ta.”

Nói xong, Lưu Vân Khởi nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau là không còn hơi thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK